
ời?
Trưởng Công chúa cùng các phu nhân ngắm hoa, kỳ thật cũng nghe thấy xôn xao ồn ào vọng đến, nhưng Trưởng Công chúa nói thanh niên thích ồn ào, không
có ai đến cáo trạng thì cứ mặc bọn chúng, không gây ra hậu quả gì đáng
tiếc là được. Đám phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Sử phu nhân nghe thấy thế,
cũng không tiện đi tới xem có sự vụ gì.
Tàn tiệc, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn các con trở về, nói đến Thiên Phương
Công chúa, bà trầm ngâm một hồi mới nói: “Dù là Nhị Công chúa, hay là
Thiên Phương Công chúa, đều không phải người dễ đối phó, tránh được nên
tránh.”
“Mẹ, Nhị Công chúa không nên tiếp xúc nhiều là chuyện đương nhiên, nhưng
Thiên Phương Công chúa xinh đẹp ôn hòa, ai cũng thích nói chuyện,…” Chu
Mẫn Mẫn mới nói một nửa, đã thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu xua tay, liền
hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ không phải thế?”
“Sau khi tiên Hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng muốn chọn trong số các phi tử
một người để tấn phong Hoàng hậu, vì lẽ gì mà đương kim Hoàng hậu được
chọn? Luận tài hoa gia thế, đương kim Hoàng hậu không phải lựa chọn hàng đầu.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhìn Chu Mẫn Mẫn và Lâm mị, hạ giọng nói: “Bởi vì
lúc ấy, Thiên Phương Công chúa đột nhiên quyết định hạ gả cho con trai
Uy Vũ Tướng quân là Thượng Du, mà Uy Vũ Tướng quân lại đang chiến đấu
nơi biên cương. Vì muốn lung lạc Uy Vũ Tướng quân, Hoàng thượng đương
nhiên là phong mẫu phi của Thiên Phương Công chúa làm Hoàng hậu. Có điều không ai ngờ được rằng, Thượng Du lại chết trẻ….”
Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị rốt cục cũng hiểu ra, Thiên Phương Công chúa vì muốn
giúp mẫu phi làm Hoàng hậu, không ngại hy sinh thân mình, gả cho Thượng
Du là một kẻ tầm thường từ bản lĩnh đến tướng mạo. Về phần Thượng Du tự
thấy hổ thẹn, nghĩ muốn lập chút quân công để thể hiện với Thiên Phương
Công chúa, lén lút chạy đến chiến trường, không ngờ lại táng mệnh nơi sa trường. Khi Uy Vũ Tướng quân muốn giận cá chém thớt lên Thiên Phương
Công chúa, cô ấy kịp thời theo linh cữu về Giang Nam, để tang Thượng Du, khiến Uy Vũ Tướng quân dần nguôi giận. Cuối cùng, Uy Vũ Tướng quân dốc
toàn lực chiến đấu với địch. Mẫu phi của Thiên Phương Công chúa, tức
đương kim Hoàng hậu nương nương, cũng ngồi vững trên phượng ỷ.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu kết luận: “Thế mới nói, Hoàng hậu có ngày hôm nay,
hoàn toàn là nhờ vào cô con gái Thiên Phương Công chúa.”
Lâm Mị lần đầu tiên được nghe truyện thâm cung bí sử, vô cùng kinh ngạc, về đến tận phòng vẫn thất thần suy nghĩ. Khi nói chuyện với bà vú thì giấu nhẹm chuyện túi thơm và hai lần gặp Liễu Vĩnh.
Trời đã tối khuya, bà vú và Bạc Hà hầu hạ nàng nghỉ ngơi. Đến khi tháo túi
thơm, Lâm Mị đột nhiên đỏ mặt, vì sợ bà vú sinh nghi, vội vàng thổi tắt
đèn lên giường.
Trong giấc mộng, nàng mơ thấy cùng Liễu Vĩnh ra vào từng cõi mơ, hắn thật dịu dàng.
Sáng hôm sau, khi Lâm Mị tỉnh lại, tim đập thình thịch, một lúc sau mới đứng dậy rửa mặt chải đầu được. Đến khi sửa soạn xong xuôi, Bạc Hà sợ hãi
chạy vào nói: “Tiểu thư, có người tới cầu hôn!”
“Ai tới cầu hôn? Cầu hôn ai?” Lâm Mị vừa nghe Bạc Hà nói xong, lòng liền hoảng hốt.
“Tất nhiên là cầu hôn tiểu thư rồi! Vì vội báo cho tiểu thư, chưa kịp nghe
ngóng nhà trai là ai.” Bạc Hà che miệng cười, “Phu nhân đích thân tiếp
đón, nhất định là một đám tốt. Để em đi nghe ngóng một chút.” Dứt lời
không chờ Lâm Mị trả lời, vội vén rèm đi mất.
Sẽ là ai chứ? Tim Lâm Mị đập thình thịch trong lồng ngực. Tối hôm qua,
dưới tình huống đó, Liễu Vĩnh vì muốn nàng an tâm, đã nói sẽ cầu hôn,
nhưng hắn cũng không làm gì đi quá giới hạn, chẳng lẽ vẫn tới cầu hôn?
Huống hồ trong mắt người ngoài, hắn có ý với Chu Mẫn Mẫn, dù Chu Mẫn Mẫn đã có người khác, hắn cũng không thể vừa quay đầu đã cầu hôn nàng?
Quan trọng nhất là, nếu quả thực là Liễu Vĩnh tới cầu hôn, liệu bản thân
nàng có nhận lời không? Liễu Vĩnh tuy tài mạo song toàn, cơ trí bản
lĩnh, nhưng hắn dây dưa không rõ ràng với cả Chu Mẫn Mẫn lẫn Nhậm Hiểu
Ngọc, người như hắn, liệu có thể thật lòng dành tình cảm cho riêng một
người sao? Có thể phó thác chung thân sao? Không, không, Liễu Vĩnh không phải người tốt! Nếu là hắn tới cầu hôn, tuyệt đối không thể nhận lời.
Mẫu thân năm xưa tài mạo song toàn, còn bị phụ thân phụ bạc, nàng không thể dẫm vào vết xe đổ của mẹ. Lâm Mị nghĩ đến đấy, thấy lòng chua chát,
Liễu Vĩnh như thế, đương nhiên là được các thiếu nữ hoan nghênh, nhưng
nàng thì không được phép như thế.
Bà vú nghe thấy có người tới cầu hôn, cũng vội vàng đi nghe ngóng, không
lâu sau trở về, kéo tay Lâm Mị thầm thì: “Tiểu thư, là nhà họ Sử.”
“Sử Bình Tá?” Lâm Mị không biết vì sao, chợt cảm thấy trong lòng trống
trải, có chút cảm giác không vui, cúi mặt nói: “Mama cảm thấy hôn sự này thế nào?”
Cố nhũ mẫu nói: “Nhà họ Sử tuy không danh giá bằng nhà họ Tô, nhưng cũng
là nhà làm quan, họ Sử lại là nhà mẹ đẻ của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, thân càng thêm thân, hai nhà đều trông chờ. Còn nữa, trước kia mẹ cô có ơn
với nhà họ Sử, Sử phu nhân nhất định sẽ ưu ái cô. Về phần Sử Bình Tá,
tài mạo tuy không bằng Tô Trọng Tinh, nhưng có ưu điểm thành th