
y cũng không chừng.
Có mấy lần Trương Thiến
có thể cảm thấy mẹ Trương ở bên cạnh cô, mặc dù mẹ Trương không nói
chuyện, phần nhiều chỉ là lặng lẽ nhìn Trương Thiến, nhưng Trương Thiến
lại cảm thấy mình nhận được ánh mắt tràn đầy chờ đợi, yêu thương của mẹ.
Thỉnh thoảng mẹ Trương còn phát ra tiếng ngẹn ngào yếu ớt, điều này làm
Trương Thiến thấy cực kỳ đau lòng. Trương Thiến rất muốn nhảy dựng lên
nói cho mẹ rằng mình mạnh khỏe không có chuyện gì, nhưng cô nỗ lực thật
lâu, thật lâu, cũng không nhúc nhích được, không tỉnh lại được.
Sau khi tai nạn xảy ra, Trương Thiến mơ hồ biết một hai, nhưng không phải
rất nhiều, cô chỉ cảm thấy có chuyện trùng hợp xảy ra bên ngoài, quá
trình cụ thể, cô không biết.
Trên thực tế, sau khi Bạch Tuyết bị
bắt, chút thế lực sau lưng cũng bị trung ương nhổ cỏ tận gốc, sau khi
tất cả mọi chuyện kết thúc, thế lực võ trang ở biệt thự dưới quyền Tôn
Đông Mặc cũng rút lui, mà Trương Thiến được anh đưa đến trấn nhỏ ở thành phố D, tổ ấm nhỏ của hai người.
Thời gian trước động tác của Tôn Đông Mặc quá
lớn, khiến mấy người trung kiêng kỵ, mặc dù tuổi anh còn trẻ, trẻ tuổi,
lại có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi đến thế, xem ra tiền đồ Tôn
Đông Mặc là vô cùng rộng mở.
Nhưng, người trẻ tuổi chính là như
vậy, vì chút tình cảm đã dễ dàng vọng động, nếu nhược điểm của Tôn Đông
Mặc rơi vào trên tay kẻ địch, bọn họ cũng không thể khiến người ta thất
vọng, không phải sao.
Vô luận bạn là ai, vì cái gì, chỉ cần bạn
không báo cáo với cấp trên, tự mình điều động quân đội, chính là trọng
tội, nhưng lần hành động này của Tôn Đông Mặc, thành công bắt được nhân
vật khiến chính phủ nhức đầu, nên bọn họ không thể xử phạt quá nặng với
anh, dù sao công lao lần này của người ta thật không nhỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu tiên anh hãy về nhà nghỉ ngơi đi, suy nghĩ thật tốt, lúc nào bảo anh đi làm, thì anh mới được tới.
Vì vậy, cứ như vậy, Tôn Đông Mặc bị ‘đóng băng’, thành công có được một kỳ nghỉ rất dài.
Nhàn nhã ở nhà, Tôn Đông Mặc rất có tự giác dùng ở thời gian rảnh rỗi giúp
đỡ Lâm Dương quản lý công ty hai người cùng mở. Thật ra thì công việc
không nhiều lắm, nhưng để Trương Thiến ở nhà một mình, Tôn Đông Mặc cũng không yên tâm, nên phần lớn công việc anh đều làm ở nhà, thỉnh thoảng
Tôn Đông Mặc không có ở đây, đều sẽ nhờ mẹ Trương, Chanh Chanh hoặc thân thích khác tới chăm sóc cô ấy giúp một tay.
Tối hôm đó, Tôn Đông Mặc mua xong món ăn về đến nhà, liền cởi áo khoác trực tiếp ném nó ở
trên ghế sa lon, trong khoảng thời gian này thức ăn đều là chính anh làm theo cách thức Trương Thiến từng làm, thấy nhiều, Tôn Đông Mặc cảm thấy mình làm cũng được, mặc dù mùi vị không phải rất ngon, nhưng cũng không phải là khó nuốt.
Tôn Đông Mặc đặt rau xanh trên bồn rửa, định
lát nữa mới xử lý chúng, anh đi tới bên giường, đưa mắt nhìn Trương
Thiến, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, ngẩng đầu lên, như phát
hiện ra điều gì, anh dừng một chút, đưa tay gạt sợi tóc rơi trên trán
cô, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh một lần, cuối cùng rót hai cốc nước
lọc đặt vào khay trà bưng ra phòng khách.
“Ra ngoài, chúng ta nói chuyện một chút.” Tôn Đông Mặc ngồi trên ghế sa lon, một mình hướng về
phía không khí nói chuyện, cảnh này có vẻ quỷ dị, nhưng vẻ mặt Tôn Đông
Mặc thực sự quá trấn định, tuyệt đối không giống trúng tà.
Anh chỉ trầm giọng tiếp tục nói: “Tôi biết anh còn chưa ra ngoài.”
Một mảnh yên tĩnh, qua mấy giây, mà dài như mấy phút. Cửa phòng bếp mở ra,
từ bên trong đi từ từ xuất hiện một bóng dáng gầy gò nhưng không hề yếu
ớt.
Là Vu Chí.
Chuyện có liên quan
đến Trương Thiến đều bị Tôn Đông Mặc bưng bít hết, dù sao nơi này không
phải phương Nam, tuyệt đối Bạch Tuyết không có tay dài đến nỗi biết được tin tức cụ thể về Trương Thiến, cho nên nhất định sau lưng có người
động tay hỗ trợ chuyện này.
Nhìn Vu Chí yêu nghiệt, Tôn Đông Mặc từ từ nắm chặt quả đấm.
Vu Chí nghiêng đầu, khoan thai ngồi xuống đối diện Tôn Đông Mặc, nhìn Tôn
Đông Mặc, nở nụ cười xinh đẹp: “Tôn Đông Mặc, đã lâu không gặp.”
Tôn Đông Mặc buông quả đấm, nhấp một ngụm nước, sau đó mới nói: “A, đúng là đã lâu không gặp. Gần đây không phải rất bận à, sao còn mất công đến
nơi này làm khách.”
Nói cho cùng, chuyện này, người thu lợi lớn
nhất phải là Vu Chí, hắn có dã tâm muốn khuếch trương thế lực của mình,
đáng tiếc, hắc đạo có quy tắc của hắc đạo, vô duyên vô cớ xâm chiếm địa
bàn của người khác, sẽ khiến những thế lực khác hợp lực tấn công .
Mà bây giờ, thế lực phía Nam bị cơn hỏa hoạn của Tôn Đông Mặc đốt cho tan
tác, đến người chạy trốn đều bị bắt được, có thể nói, mảnh đất phía Nam
kia, hiện tại như một cái bánh ngọt khổng lồ, khiến mấy thế lực lớn rục
rịch ngóc đầu dậy, cũng không ít người muốn chia nhau một chén súp.
Nhưng xem ra bây giờ, Vu Chí xác thực là người có năng lực, mặc dù không thể
ăn quá nhiều, nhưng có thể dành được một mảnh địa bàn từ tay mấy lão cáo già kia, cho thấy khả năng của hắn.
Nhưng cho dù Vu Chí ưu tú
thế nào đi nữa, Tôn Đông Mặc cũng không có hảo ý với hắn, ngườ