
y và núi đá), thiếp không biết”. Nàng vẫn biết tự lượng sức mình, bảo nàng bắt chước bút pháp của họa gia người ta, viết chữ thì nàng còn làm được. Nếu bức tranh đơn giản, như tranh hoa điểu có lẽ nàng còn vẽ được vài nét, nhưng mà tranh sơn thủy, nàng không thể làm được. Nhiếp Tuyên nói: “Suân pháp có thể luyện, ta dạy cho nàng” Mèo Con lắc đầu nói: “Thiếp không thích tranh sơn thủy, vẫn là thích bút pháp của tranh hoa điểu hơn” Nhiếp Tuyên nói: “À, từ nhỏ nàng đã ở trong khuê phòng, chưa thấy qua cảnh sơn thủy, vẽ tranh sơn thủy quả nhiên không được”. Nói xong hắn sẽ bảo Trừng Tâm đem “Khê sơn lữ hành đồ” đến. “Khoái tuyết thời tinh thiếp” cùng “Khê sơn lữ hành đồ”, là bảo vật quý giá nhất của hắn, luôn luôn giấu kỹ không cho người khác biết, hắn cũng dặn Mèo Con không được để người ngoài biết. “Nhị gia, lão thái gia bảo ngài qua đó”. Thanh âm Vãn Chiếu ở bên ngoài vọng vào, Nhiếp Tuyên nghe xong có chút tiếc hận nói: “Hay là lần sau lại xem vậy!” Mèo Con cười nói: “Ngày sau còn nhiều! Không vội” Nhiếp Tuyên mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, thời gian còn rất dài!”. Mèo Con cũng không bảo Trừng Tâm tiến vào hầu hạ, sau khi giúp đỡ Nhiếp Tuyên thay đổi quần áo, tiễn hắn tới cửa, cười khẽ nói với hắn: “Sớm trở về” Nhiếp Tuyên cười gật đầu, thừa dịp hạ nhân không chú ý, vụng trộm hôn nàng một chút, Mèo Con yêu kiều liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên thấy thế cúi đầu cười, nắm tay nàng nói: “Nếu nhàm chán liền cùng tam nha đầu, tứ nha đầu đi dạo, hoặc cùng đại tẩu đánh bài, đừng ở mãi trong viện không ra ngoài”. Tam nha đầu là Tùng Nương, tứ nha đầu là Vân Nương. Mèo Con mỉm cười gật gật đầu, sau nhìn thấy Nhiếp Tuyên rời khỏi, mới cùng Vãn Chiếu quay trở về nội viện. Vãn Chiếu cười hỏi: “Phu nhân, còn muốn tiếp tục luyện chữ không?” Mèo Con lắc đầu nói: “Không muốn nữa, tỷ giúp ta đem kim chỉ đến đây, ta thêu kinh Phật” Vãn Chiếu khuyên một câu: “Lúc trước nhị gia có nói, thêu thùa không tốt cho mắt, bảo ngài ít thêu một chút” Mèo Con mỉm cười nói: “Ta thêu xong kinh Phật này sẽ không thêu nữa”. Nàng đến đây Nhiếp gia mới biết được Nhan thị tin Phật, nghe nói là tháng mười hai là mừng thọ của Nhan thị, liền muốn thêu một quyển kinh Phật làm thọ lễ cho bà. Hiện tại từ từ thêu, nói không chừng trước tháng mười sẽ xong, như vậy nàng cũng có thể thoải mái một chút. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái nàng đến Nhiếp gia cũng hơn một tháng. Làm con dâu nhà giàu không có gian nan như nàng tưởng tượng. Nhiếp Tuyên đối với nàng phi thường tốt, nàng nghĩ cho dù là có yêu nhau rồi kết hôn như ở hiện đại, cũng không nhất định hòa thuận như bọn họ hiện tại. Bất quá cũng chỉ là giai đoạn đầu của hai người mà thôi, vẫn còn chưa nói được điều gì. Nhan thị là một mẹ chồng dễ hầu hạ, mỗi ngày trừ bỏ buổi sáng đi thỉnh an, một ngày ba bữa hầu hạ bà ra, cũng không cần nàng làm việc gì khác, càng sẽ không cố ý làm nàng khó xử. Nhiếp gia thân thích tuy nhiều, nhưng trừ bỏ ngày lễ ngày tết, phát sinh chuyện lớn ra, bình thường nàng nhìn thấy họ cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều, đại bộ phận vẫn là cùng Tạ thị, Tô thị, Tùng Nương, Vân Nương nói chuyện phiếm, nếu không thì cũng ở trong phòng đọc sách vẽ tranh, may vá thêu thùa, ngày qua ngày cũng nhàn nhã. Lúc chủ tớ hai người đang nói chuyện, nha hoàn ngoài cửa tiến vào nói: “Nhị phu nhân, tam cô nương, tứ cô nương đến đây” Mèo Con nghe xong đứng lên nói: “Mau mời họ vào”. Mèo Con ý bảo Vãn Chiếu đem kinh Phật thu hồi, tùy tay lấy một cái hà bao đặt ở trong tay. “Nhị thẩm thẩm đang thêu sao?”. Vãn Chiếu vén màn lên, đón hai người tiến vào, Vân Nương thấy nàng đang thêu hoa, không khỏi mở miệng nói: “Nhị thẩm thêu thùa thật khéo, khó trách lão phu nhân bảo chúng con theo người học hỏi !” Mèo Con cười nói: “Ta bất quá cũng chỉ học sớm hơn hai người mấy năm, làm sao có thể làm thầy của hai người?”. Nói xong đứng dậy bảo hai người ngồi xuống, bọn nha hoàn dâng trà và điểm tâm. Tùng Nương ngồi ở một bên nhìn hà bao trong tay Mèo Con, một bức mai vàng thêu trên vải, đóa mai kia có nụ cũng có hoa đã nở, cùng với giương cung thu nguyệt kia, làm cho chúng cao quý hẳn lên, không khỏi làm cho nhãn tình người ta sáng lên. Nàng nhịn không được cầm hà bao kia tinh tế ngắm: “A, thật tinh xảo ! Cái này chắc phải mất rất nhiều sức nha!” Mèo Con thấy Tùng Nương cầm cái hà bao kia, mặt không tự chủ được đỏ lên, thân thủ muốn lấy lại. Lại bị Vân Nương một tay cầm lấy, để ở trong tay chậc chậc nói: “Hà bao đẹp thế này, chắc chắn là nhị thẩm làm để tặng cho nhị thúc nhân dịp Đoan Ngọ rồi!” Hai người thấy bộ dạng xấu hổ của Mèo Con, nhịn không được che miệng cười ha ha nói: “Khó trách trước đó vài ngày lão phu nhân có nói, bà rốt cục không cần bảo người ta chuẩn bị hà bao cho Nhị thúc vào dịp Đoan Ngọ rồi, nguyên lai đã sớm biết nhị thẩm sẽ làm cho nhị thúc nha!” “Hà bao này tốn nhiều tâm sức như vậy, nghĩ đến nhị thẩm tới nhà của chúng ta rồi, chắc là liền chuẩn bị thêu cho nhị thúc!”. Nói xong hai người liền cười thành một đoàn. Mèo Con trên bối phận là nhị thẩm của các nàng, nhưng mà so về tuổi