
ác mà thôi, dù sao
tuổi cô bé vẫn còn trẻ, chưa có gì chắc chắn cả.
Cố Ninh cười cười nói:
– “Cám ơn cô Tiêu.”
Tiêu Cúc nhìn Cố Ninh ở trước mắt, suy đi nghĩ lại rồi nói tiếp:
– “Đêm qua, Cố Huyên có gọi điện thoại cho cô, em ấy nói muốn làm thủ tục chuyển trường.”
Cố Ninh không trả lời. Kỳ thật những điều này giống như những gì cô đã dự
đoán, xảy ra chuyện như vậy, Cố Huyên nhất định sẽ chuyển trường.
– “La Mẫn cũng ra mặt xin thay thế vào vị trí của Cố Huyên, cuối tuần lớp nghệ thuật bên kia bắt đầu khai giảng, em ấy đã học đàn dương cầm mười
mấy năm, sở trường này có vẻ tương đối thích hợp với em ấy.”
Tiêu Cúc nói rất đúng trọng tâm, thành tích văn hóa của La Mẫn quả thật vô
cùng tệ, nhưng mà lại là một tay chơi dương cầm rất khá, lấy thừa bù
thiếu. Đối với La Mẫn mà nói, xem như cũng có chỗ tốt.
Tiêu Cúc thấy Cố Ninh vẫn không nói chuyện, cho rằng trong lòng của Cố Ninh không thoải mái, hòa hoãn giọng điệu nói tiếp:
– “Chuyện này, không thể trách em, cô đã nói chuyện với vài em nữ sinh
trong lớp, trong chuyện này quả thật có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã
được tháo gỡ, sẽ không có chuyện gì nữa, về sau các em vẫn là bạn học,
em cũng đừng suy nghĩ nhiều, ngàn vạn lần không thể bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng học tập.”
Tiêu Cúc có kinh nghiệm giảng dạy và làm
chủ nhiệm lớp hai mươi mấy năm, là lực lượng giáo viên nòng cốt của
trường học, nói vòng vo các kiểu, cuối cùng cũng sẽ trở về nhấn mạnh ở
phương diện học tập. Trong mắt của Tiêu Cúc, đối với học sinh quan trọng nhất chính là phải học hành cho thật tốt, những chuyện khác đều chỉ là
thứ yếu.
Biểu tình của Cố Ninh nhàn nhạt, nói:
– “Vâng, em biết!”
Từ văn phòng đi ra, Cố Ninh trở về nhà, lúc cô về đến nhà, Trương Giai
Giai đang nấu cơm, Triệu Dân mang theo bộ dáng đại gia ngồi trên sô pha
xem TV, cả người dựa vào trên sô pha, giống như đứa trẻ mềm oặt không có xương sống.
Trương Giai Giai và Cố Ninh mỗi khi đi xuống chợ
dưới lầu mua thức ăn đều sẽ lôi Triệu Dân theo, bởi vì có thể “tận dụng” gương mặt của hắn…
Triệu Dân rất được các bác gái bán hàng hoan nghênh, ai ai cũng khen:
– “Bộ dáng của đứa trẻ này rất đẹp trai a.” Sau đó cân thức ăn tự nhiên
sẽ nhiều hơn, mua cà chua, còn có thể tiện thể được tặng thêm ớt, quả
thực không thể nào tốt hơn.
Ơn huệ nhỏ đó, Cố Ninh ngược lại
không để ý quá nhiều, chẳng qua mỗi lần nhìn thấy Triệu đại gia mang
theo vẻ mặt nghẹn khuất, đúng là trong lòng cô cũng ngầm vui vẻ. Triệu
Dân đã từng kháng nghị qua, bị hai người Cố Ninh dùng lời chính nghĩa cự tuyệt.
Lúc ấy Cố Ninh đã lạnh nhạt nói: giá trị của bạn cũng chỉ thể hiện được ở chỗ này.
Trương Giai Giai tự nhiên là gật đầu liên tục, tỏ vẻ tán đồng.
Triệu đại gia sau khi bị “tận dụng” gương mặt, bây giờ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, Cố Ninh đi tới bên cạnh hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói:
–
“Mình cảm thấy dù sao bạn cũng không thiếu tiền, mỗi ngày ở lại đây ăn
cơm ké, không bằng đi tìm người giúp việc đặc biệt phụ trách nấu cơm cho bạn đi thì hơn.”
– “Người này… bạn làm sao có thể công báo tư
thù, muốn khai trừ mình à? Tuyệt đối không được.” Vẻ mặt Triệu Dân bi
thương nhìn Cố Ninh, giống như Cố Ninh đã làm nhiều chuyện có lỗi với
hắn vậy.
Cố Ninh mặc kệ người mang theo biểu tình khoa trương
trên sô pha, lập tức xoay người vào phòng bếp. Chưa đến nửa tiếng, 3 mặn 1 canh đã được bưng ra, ăn xong cơm, Trương Giai Giai đuổi Triệu Dân
vào phòng bếp rửa chén.
Những lời như “Quân tử rời xa nhà bếp”,
hiển nhiên ở nơi này là không thể thực hiện được, Triệu đại gia không
biết làm việc nhà, trải qua nhiều ngày được huấn luyện, rửa bát đĩa sẽ
không còn đập nát chúng nữa, độ sạch sẽ cũng coi như tạm chấp nhận được, tiến bộ như vậy thật sự là rất khả quan.
Triệu Dân không có
mặt, Cố Ninh và Trương Giai Giai nói chuyện cũng cởi mở hơn rất nhiều,
giữa con gái với nhau có rất nhiều lời cần phải tránh ở trước mặt người
khác phái tương đối dễ dàng mở lời hơn.
Triệu Dân rửa chén xong từ phòng bếp đi ra, nửa oán nửa giận nói:
– “Các bạn làm sao có thể bắt mình mỗi ngày phải rửa chén chứ? Tay của mình đều bị ngâm nước đến nhăn nhúm hết rồi này.”
Trương Giai Giai quay đầu lại, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc nói:
– “Bởi vì không ai muốn ăn 6 món ăn bạn làm đâu.”
– “Ừ, rất khó nuốt.” Thần sắc của Cố Ninh vô cùng bình tĩnh bồi thêm một đao.
Triệu Dân bị chặn họng, suy nghĩ một lát rồi nói:
– “Dù sao mình cũng không thích rửa chén.”
Hai người Cố Ninh không để ý hắn, tự quay sang thì thầm với nhau.
Ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ theo thông lệ của trường học, cho nên hôm nay Trương Giai Giai không cần trở về phòng ngủ, Triệu Dân ngồi một
lát, rồi về nhà chơi game.
Sáng hôm sau, Cố Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ra mở cửa thì nhìn thấy vẻ mặt xán lạn cười đến nhe răng của Triệu Dân.
Bên cạnh chân của Triệu Dân, còn để một máy rửa chén mới tinh chưa khui thùng…
Triệu Dân mang máy rửa chén vào nhà, loay hoay nửa ngày, rốt cuộc cũng học được phương pháp sử dụng, hắn cười đắc ý:
– “Ha ha, về sau mình có thể khô