
ở hành lang, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, từ từ đi trở về.
Từ đó về sau, sáng sớm mỗi ngày Hà Cảnh đều đến chạy bộ cùng Cố Ninh, hai
người ngược lại rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều là an tĩnh chạy bộ. Tình hình như vậy vẫn kéo dài liên tục đến sáng hôm nay, bởi
vì đêm qua tuyết rơi cả đêm, dưới đất đã tích tụ một lớp tuyết thật dày.
Cố Ninh nhìn khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, thời tiết như vậy, hiển
nhiên không thích hợp để chạy bộ, do đã quen với đồng hồ sinh học, cô
vẫn thức dậy từ rất sớm, nấu một nồi cháo, rồi ngồi dựa trên sô pha đọc
sách. Không biết vì sao, hôm nay tâm thần của cô có chút không yên, ngay cả tiến độ đọc sách cũng chậm rất nhiều. Cố Ninh đem tầm mắt ném ra
ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào thì bắt đầu, bên ngoài tuyết lại
rơi. Cố Ninh đi đến bên cửa sổ, lúc này, đại đa số người vẫn còn đang
ngủ, người đó chắc cũng không ngốc đến mức bây giờ vẫn một lòng một dạ
đến đây chạy bộ buổi sáng đó chứ? Bất quá nói đi cũng phải nói lại,
người đó thật đúng là cứng đầu…
Vốn đã không bình thường rồi, nói không chừng quả thật làm được nha.
Cố Ninh thở dài, bỏ quyển sách trong tay xuống, thay đổi quần áo, mang theo mũ và bao tay, mở cửa đi ra ngoài. Cố Ninh đi xuống dưới lầu, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, dưới đất
tuyết đọng tản ra ánh sáng lóe lóe, vạn vật đều tĩnh lặng. Đại đa số
người vẫn chìm trong cơn ngủ mê.
Ánh mắt của Cố Ninh đảo quanh
một vòng, không thấy một bóng người, bên ngoài gió lạnh gào thét, ngọn
gió mang theo bông tuyết thổi vào mặt đến đau rát, cô đứng ngây ra một
lát, từ từ đi theo lộ trình chạy bộ mỗi buổi sáng.
Tuyết rơi thế này có thể xóa đi dấu chân người ta, Cố Ninh gian nan đi về phía trước, tiếng bước chân “loạt xoạt” vang lên như vỡ vụn, rốt cuộc, cô dừng lại, thở ra một làn khói trắng như sương. Cố Ninh hoài nghi đầu óc của mình
có phải bị chập mạch rồi không, lúc này mà ở bên ngoài đạp tuyết đi bộ…
Cô vừa chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ
truyền đến, Cố Ninh kinh ngạc nhìn Hà Cảnh, thì ra có người còn ngốc hơn so với mình a, lúc này mà ở trong tuyết chạy bộ…
Hà Cảnh chạy tới bên cạnh Cố Ninh thì ngừng lại, hơi gấp gáp nói:
– “Cậu tới rồi à?” Sau đó thở ra một làn khói trắng, người hắn cũng run run theo.
Hiện tại bên ngoài đã dưới 0 độ, trong gió mang theo bông tuyết thổi vào
người, cho dù có mặc quần áo dày đi chăng nữa, đứng mười phút trong
tuyết, cũng bị đông lạnh đến tận tim gan.
– “Sao hôm nay thế này mà cậu còn đến chạy bộ vậy?”
Hà Cảnh cười cười, run lập cập đáp:
– “Đương nhiên là mình muốn rèn luyện thân thể a!”
Đương nhiên, nếu trung khí mười phần nói xong câu đó, thân thể không có động
tác kháng nghị bằng một cái hắt xì mất mặt mũi như vậy, hẳn là sẽ khiến
người ta tin phục.
Cố Ninh không còn gì để nói, cô nhìn Hà Cảnh:
– “Cậu không sao đấy chứ?”
Hà Cảnh không để ý phất phất tay:
– “Không có việc gì, thân thể mình tốt như vậy, làm gì có chuyện được
chứ! Đúng rồi, hôm nay rất lạnh, mình thấy không thích hợp để chạy bộ
buổi sáng đâu, cậu nên trở vào nhà đi, đừng để bị lạnh cóng.”
Cố Ninh nhìn tới nhìn lui Hà Cảnh đã đông lạnh không nhẹ, hơi mím môi:
– “Lạnh như vậy, mà cậu còn chạy bộ được à?”
– “Không phải do mình muốn gặp cậu sao? Đừng nói là tuyết rơi, cho dù
trời có sập xuống, cậu muốn chạy bộ mình nhất định cũng sẽ chạy với
cậu.” Hà Cảnh nói chuyện vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, ánh mắt hắn nhìn Cố Ninh phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
“…”
Cố Ninh quan sát Hà Cảnh, liếc mắt một cái, ở trong lòng nhíu nhíu mày, cái tên này
thật là tùy thời tùy khắc cũng không quên biểu đạt tình cảm của mình
nha, bản thân đã bị lạnh cóng muốn chết mà còn…
– “Cậu thật là nhàn rỗi quá đi, còn nữa, mình đâu cần cậu chạy cùng chứ, ừ, về sau cậu cũng đừng nên thẳng thắn quá.”
– “Cậu không thích mình thẳng thắn đúng không, không sao, vậy về sau mình sẽ nói chuyện uyển chuyển một chút, mình cảm thấy nói chuyện uyển
chuyển cũng có chỗ rất tốt.” Hà Cảnh ngược lại một chút cũng không thấy
đả kích, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười xán lạn như cũ.
Cố Ninh xem như
hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhưng nói thật, mặc dù có lúc cô không còn
lời gì để nói với tên Hà Cảnh này. Nhưng vẫn không có cảm giác chán ghét hắn.
Hà Cảnh nhìn ánh mắt của cô thập phần trong veo, phảng
phất như có thể xuyên thấu tấm lòng hắn, nóng bỏng mà chân thành. Nhân
phi thảo mộc, người như cô ấy, thật sự rất khó làm cho người ta chán
ghét.
Giọng điệu của Cố Ninh hòa hoãn lại:
– “Cậu về đi.”
– “Ừ.”
Dừng một lát, Cố Ninh nhìn Hà Cảnh bị lạnh cóng không nhẹ, nói tiếp:
– “Cậu lên nhà mình ngồi chút đi.”
001NAHo6zy6LxrTLayGe6&690
Cố Ninh rót một ly nước ấm cho Hà Cảnh, hai ngày nay Thẩm Lan vội vàng
tính toán sổ sách cuối năm, cho nên thường xuyên không đến đây, Trương
Giai Giai lại đến lớp, cho nên hiện tại trong phòng chỉ có hai người. Kỳ thật ngay cả Cố Ninh cũng không biết, bản thân là động lòng trắc ẩn hay là có tâm tư gì khác, thế nhưng dẫn Hà Cảnh vào nhà mình. Cố Ninh
nghiêm túc suy tư xong, tốt nhất là