
ô lỗ hay không?”
– “Không có, mỗi người đều có thói quen ăn cơm không giống nhau, nhìn cậu ăn cơm, rất có cảm giác… thèm ăn.”
Hà Cảnh nghe xong nở nụ cười:
– “Vậy hẳn là cậu nên thường xuyên ăn cơm cùng mình, cậu nhìn cậu gầy như vậy, về sau mình sẽ dẫn cậu đi ăn cơm, nhất định có thể nuôi cậu đến
béo tốt! Để xương gà biến thành cơ bắp!”
– “Không cần, mình như vậy rất tốt.”
Nhân viên phục vụ dọn bàn, lại pha một ấm trà đưa lên, hương trà lãng đãng
tỏa ra khắp căn phòng, khiến cả trái tim cũng an tĩnh lại, Hà Cảnh nhìn
người bên cạnh, hắn có chút lòng tham thầm nghĩ, nếu như mỗi ngày đều có thể được như vậy thì tốt rồi a…
– “Ninh Ninh, vừa rồi mình nhớ lại khoảng thời gian chúng ta quen biết nhau khi còn học cấp II.”
Cố Ninh nghi hoặc nhìn Hà Cảnh, ngày mà cô biết Hà Cảnh, hẳn là cái ngày mà Hà Cảnh lên kế hoạch tỏ tình khoa trương rồi.
Hà Cảnh ho khan một tiếng, cũng biết Cố Ninh đang suy nghĩ cái gì, hắn xin lỗi gãi gãi đầu:
– “Ý mình là… không phải lần đó.”
– “À.”
– “Lúc học lớp 6, mình thường thấy cậu ngồi một mình ở trong phòng học,
chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ấy, mỗi khi thứ 6 được nghỉ, cậu không vội vã
về nhà, nhất định sẽ ở trong phòng học làm cho xong bài tập mà giáo viên đã giao, có đôi khi không có bài tập, thì cậu sẽ cầm sách ngồi một mình trong phòng học đọc. Sau đó đến lúc tan học như bình thường, cậu mới
chậm rãi thu dọn sách vở về nhà, khi đó toàn trường đều đi hết sạch.”
Dừng một chút, Hà Cảnh nói tiếp: “Khi đó mình đã nghĩ, mỗi lúc đến thứ 6 được nghỉ, những người khác đều là đợi không kịp, sao cậu một chút cũng đều không nóng nảy đi về nhà vậy, hơn nữa vào cuối tuần ai cũng đều như vậy, cậu thì khác, rất đặc biệt, là bởi vì nguyên nhân gì chứ?”
Cố Ninh sửng sốt, lúc cô học lớp 6, thật ra là lúc mâu thuẫn giữa Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh trở nên gay gắt, kỳ thật khi đó hai người đã không còn
cãi nhau nữa, nhưng mà không khí trong nhà đặc biệt áp lực, hết sức căng thẳng. Khiến cho cô lúc đó, cũng trở nên vô cùng áp lực. Cô không muốn
về nhà, cho dù về nhà, cô cũng chỉ lủi thủi một mình trong phòng, cho
nên mỗi khi đến thứ sáu, cô vẫn thơ thẩn ở lại trường đến hết giờ mới
rời khỏi. Cố Ninh làm sao cũng không ngờ, đoạn thời gian ác mộng trong
cuộc đời mình, cư nhiên lại có người chú ý đến, quả thật cô rất bất ngờ. Cố Ninh có chút hoảng hốt, cô luôn cảm thấy kiếp trước hình như cô đã
bỏ lỡ thứ gì đó, có thứ gì đó mơ hồ rất sinh động…
Cô nhớ rõ,
sau này khi cô gặp lại Hà Cảnh, Hà Cảnh khiến cho cô có cảm giác vô cùng nguy hiểm, làm cho cô muốn tránh khỏi người này. Lúc ấy, ánh mắt Hà
Cảnh khi hắn nhìn cô, luôn khiến cho cô cảm thấy không có chỗ để trốn,
phảng phất suy nghĩ sâu kín trong lòng mình bị phơi bày dưới ánh mặt
trời. Loại cảm giác đó, giống như từ đầu tới cuối, Hà Cảnh cái gì cũng
đều biết, còn nữa, bởi vì hắn, cô bị người khác cô lập, xa lánh, dẫn đến cuộc hôn nhân hoang đường của cô và Bạch Thần Dục sau này…
Trong lòng Cố Ninh căng thẳng, nhìn người bên cạnh, thử thăm dò:
– “Hà Cảnh, nếu, mình nói là nếu, bởi vì chuyện cậu thổ lộ với mình, khiến mình bị người khác xa lánh…”
– “Không có khả năng đó.” Hà Cảnh cắt đứt lời nói của Cố Ninh: “Cậu yên
tâm, mình sẽ không để cho cậu phải chịu sự xa lánh, vĩnh viễn cũng sẽ
không, mình đã nói từ trước, thề có trời; nếu sự tồn tại của mình làm
cho cậu không hạnh phúc, vậy mình nhất định sẽ chủ động buông tay, tuy
rằng mình không biết nếu thật sự đến lúc ấy, mình có thể làm được hay
không, nhưng mà mình có thể bảo đảm, sẽ không để cho cậu bởi vì mình,
gặp bất kỳ đồn đãi nào đâu.”
Cố Ninh trầm mặc một lát, lại hỏi tiếp:
– “Hà Cảnh, lần trước cậu đã nói, thiếu chút nữa cậu đã làm một chuyện
sai lầm, không thoát thân được. Nếu như lúc mình gặp đồn đãi hoặc là bị
cô lập, vừa vặn cậu không biết, hoặc là không thoát thân được, hoặc là
không có ở bên cạnh mình. Sau này, rất lâu sau này cậu mới biết những
việc đó, vậy cậu sẽ làm thế nào?”
Hà Cảnh nhíu nhíu mày, đáp:
– “Ninh Ninh, hôm nay cậu sao vậy? Mấy chuyện giả thiết này của cậu khiến mình hết sức không thích, chỉ cần mình nghĩ theo phương diện này thì
trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nếu như chuyện xảy ra theo đúng như những giả thiết kia của cậu, mình nghĩ, chắc là mình sẽ khổ sở lắm, vốn dĩ mình không hi vọng cậu phải chịu bất cứ tổn thương gì, huống chi,
những tổn thương đó là bởi vì mình mà ra.”
Vậy còn chuyện bởi vì lợi ích… mà mình kết hôn với người khác thì sao?
Có một loại cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong lòng, Cố Ninh nghĩ tới nghĩ
lui, vẫn chưa hỏi ra vấn đề cuối cùng. Hai người từ Hội sở đi ra, Hà
Cảnh vẫn cảm thấy trong ngực có chút rầu rĩ, hắn thật sự là hết sức chán ghét mấy thứ giả thiết kia của Cố Ninh, cũng thật nghĩ mà sợ, mấy
chuyện giả thiết này, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo không yên. Bởi vì hắn hậu tri hậu giác phát hiện, nếu không phải khi đó nhờ có Cố Ninh cảnh
tỉnh, hắn nghĩ sai rồi làm sai… vậy thì hỏng bét, mấy thứ giả thiết này
có khả năng biến thành sự thật nha.
Đột nhiên hắn cảm thấy khủng hoảng, quả thật hắn không