
h Thần Dục cũng
phải hết sức chú ý giữ vững tinh thần, khi người khác nhìn vào Bạch Thần Dục, từ đáy lòng sẽ dâng tràn cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình.
Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, thật hiển nhiên, hiện tại đối phương đã đem
những điều này bày hết lên mặt bàn, đây không phải là giọng điệu thương
lượng, chỉ là cảnh báo cho cô trước, để cô chuẩn bị tâm lý tiếp nhận.
Cố Ninh ở trong lòng cười khổ, Bạch Thần Dục đã quyết định đưa ra ý định
theo đuổi, làm sao còn chú ý đến cảm nhận của cô? Hơn nữa, cho dù đã
sống qua hai kiếp, từ đầu tới cuối cô vẫn không đoán được Bạch Thần Dục
đang suy nghĩ cái gì?
Nhưng mà lúc này đây, cô không muốn tiếp
tục đi vào vết xe đổ của kiếp trước nữa, cũng không muốn tiến vào cái
lồng chim huy hoàng mà Bạch Thần Dục sẽ tạo ra cho cô, tuy rằng việc
này, hiểu theo một khía cạnh khác, đây quả thật là cách trả thù Bạch
Thấm tốt nhất, nhưng mà phải kéo mình vào việc mua bán này, quá thiệt
thòi rồi.
Cố Ninh đứng lên, cô đi tới bên cửa sổ, lúc này đã là
hoàng hôn, trong tiểu khu cũng dần dần náo nhiệt, cô ở trong lòng thở
dài, thôi, đi một bước thì tính một bước vậy, tình huống hiện tại, nếu
như Bạch Thần Dục đã muốn bức bách, cho dù cô có dốc hết toàn lực, chỉ
sợ cũng không thể đấu lại đối phương.
Đột nhiên, Cố Ninh nghĩ
tới Hà Cảnh, một giây sau ở trong lòng lắc lắc đầu, cô nghĩ, tốt nhất
nên tự nghĩ ra biện pháp đối phó thì tốt hơn, ít nhất hiện tại chưa đến
mức không thể vãn hồi, lui một vạn bước mà nói, Bạch Thần Dục cũng cho
cô thời gian một năm. Bạch Thần Dục không rời đi, Bạch thị vừa vặn khai
thác một hạng mục đầu tư ở thành phố Z, vốn dĩ hạng mục như vậy, không
cần Bạch Thần Dục phải hạ mình đích thân xử lý, Bạch Thần Dục ở lại,
người trong công ty sợ tới mức không dám thở mạnh, ngay cả đi WC cũng
bằng tốc độ nhanh nhất có thể, mỗi người đều nâng cao tinh thần, hiệu
suất làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi Cố Ninh nhấn
phím tắt cuộc gọi của Bạch Thần Dục lần thứ 4, chuông cửa vang lên, cô
cầm di động từ trên sô pha đứng lên, xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn
người đứng ở bên ngoài. Ngoài cửa là một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc
cũng rất tinh xảo, Cố Ninh vô cùng có ấn tượng với người này, đây chính
là một trong những trợ lý cao cấp của Bạch Thần Dục.
Cố Ninh mở cửa, vị trợ lý cười đến thập phần tiêu chuẩn, nói:
– “Cố tiểu thư, Tổng giám đốc mời tiểu thư ăn cơm trưa với ngài, tôi đến đây để đón tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
– “Giúp tôi chuyển lời đến anh ta, tôi ăn rồi, cám ơn.”
Cố Ninh chuẩn bị đóng cửa, trợ lý tiểu thư không dao động không sợ hãi nói tiếp:
– “Tổng giám đốc đã dặn dò, ngài nói nếu tiểu thư thấy không hứng thú,
vậy ngài ấy sẽ đích thân đến đây đón tiểu thư, mặc kệ thế nào, bữa trưa
hôm nay tiểu thư nhất định phải ăn cùng ngài ấy.”
Cố Ninh sợ
run, nhìn người trước mắt, trong lòng thầm khâm phục vị trợ lý này của
Bạch Thần Dục có tố chất tâm lý thật là không phải mạnh mẽ bình thường,
truyền lại mấy lời BIẾN THÁI như vậy, nhưng trên mặt vẫn giữ được nụ
cười khéo léo đầy tính chuyên nghiệp.
– “Vậy chị chờ một chút, tôi đi thay đồ đã.”
– “Vâng thưa Cố tiểu thư.”
Cố Ninh đương nhiên biết Bạch Thần Dục không dễ dàng thỏa hiệp như vậy,
nếu như thái độ của cô cường ngạnh đối đầu, không chừng đối phương sẽ
tung ra thủ đoạn tàn nhẫn gì đó, cô không muốn Bạch Thần Dục quấy rầy
đến người thân của mình. Sau khi đóng cửa lại, Cố Ninh khép lại quyển
kịch bản đang đọc dở, sau đó đem quần áo của ngày hôm qua bỏ vào máy
giặt. Chờ đến khi cô làm xong hết thảy, lúc ra mở cửa, đã là 2 tiếng sau đó.
Vị trợ lý xinh đẹp không hề oán giận một câu nào, lễ phép
mời Cố Ninh bước lên xe, chiếc xe hơi đắt tiền tân tiến nhẹ nhàng chạy
trên đường, Cố Ninh nhìn phong cảnh quay ngược ngoài cửa sổ, có chút
hoảng hốt, ánh mắt không có điểm dừng.
Lúc Cố Ninh vừa tới nơi, giọng nói trầm thấp của Bạch Thần Dục cũng vang lên:
– “Rốt cuộc đã tới.” Ngược lại nghe không ra cảm xúc gì.
Cố Ninh không trả lời, hơn mười giây sau, Bạch Thần Dục mới đặt phần văn kiện trong tay xuống, phân phó cho trợ lý ở một bên:
– “Có thể dọn thức ăn lên.”
Bạch Thần Dục có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, giọng điệu nhàn nhạt dường như thuận miệng hỏi:
– “Em ăn cơm trưa rồi sao?”
– “Tôi ăn rồi.”
– “Không sao, đợi lát nữa ăn ít một chút là được.”
Biểu hiện trên mặt Bạch Thần Dục nhàn nhạt, hai người đối thoại, khiến Cố
Ninh có loại ảo giác, phảng phất giống như Bạch Thần Dục gọi cô tới đây, còn đợi lâu như vậy, chỉ đơn thuần là vì ăn cơm. Nhưng lúc này đã là 3
giờ chiều, trễ hơn một vài tiếng nữa thì có thể sẽ ăn cả cơm tối, có
người ăn trưa vào lúc này sao? Nếu như trễ một chút nữa thôi…
Bạch Thần Dục giao phó cho trợ lý, chưa đến hai phút, thì trên bàn đã đặt
đầy đồ ăn, phảng phất nhà bếp đã sớm chuẩn bị tốt rồi, lúc nào cũng có
thể mang thức ăn lên. Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên hết thì cúi người đi xuống, hơn nữa còn hiểu ý đóng cửa phòng lại.
Bạch Thần Dục
ăn cơm hết sức trầm mặc, động tác hết sức ưu nhã, ngón tay thon dài cầm
đôi đũa, có thể nó