
rry Christmas
We wish you a Merry Christmas
...
And a happy new year...”
Tôi ngân nga hát bài hát bài hát về Noel duy nhất tôi thuộc rồi nhảy
nhót ra khỏi phòng, trong lòng vô cùng phấn chấn, mặc dù... Mặc kệ đi,
hôm nay là giáng sinh rồi, tôi sẽ rất bận rộn đây, một đống việc phải
làm mà. Nhưng hẳn là sẽ rất vui, hehe.
“We wish you a Merry Christmas
...
And a happy new year
Good tiding to you, whenever you are
Good tiding for Christmas
And a happy new year...”
Vừa nhảy chân sáo xuống cầu thang, tôi lại vừa hát, cứ hồn nhiên như
không có người ở nhà. Nhưng mà hình như là không có ai thật thì phải,
thấy yên ắng lắm mà. Tôi đi hẳn xuống nhà rồi ngó ra ngoài cửa. Đúng là
anh đã đi đến trường rồi, không thấy xe. Hihi, không biết có những ai
phải thi bù giống như tôi và anh nhỉ, nếu chỉ có hai đứa thì thật là
tuyệt, tha hồ mà ngắm (trộm) anh, hihi. Nghĩ đến đây tôi vui quá, trái
tim như muốn nhảy luôn ra ngoài để thoải mái đập. Tôi tự cười một mình
rồi đi thẳng vào phòng tắm. Bước vào trong chuẩn bị đóng cửa rồi mà tự
nhiên tôi lại nhìn thấy đôi dép bông của mình để ngay cạnh cửa phòng.
Tôi...nhớ là tôi không có đi xuống mà. Á...á...á...nhớ ra rồi. Tối hôm
qua, tôi chán nản ngồi gục đầu ở cửa phòng tắm thế nào mà lại ngủ quên
đi mất. Đúng rồi, sau đó thì...sau đó...sau đó... Á...á...á, sau đó Hạo
Du đã bế tôi về phòng, nên sáng dậy tôi mới đang ngủ trên giường như
thế. Ôi trời ơi, lúc anh bế tôi, tôi còn tưởng là Tiểu Phong nên
đã...đã...thỏa sức mà ôm chặt lấy, còn...còn...lẩm bẩm gì đó mà giờ
không nhớ nổi. Aizz..., là gì chứ, đúng là tôi đã nói gì gì đó, tôi nhớ
mà, nhưng nội dung thì...không phải là nói bậy bạ cái gì đấy chứ O.O,
OMG, chắc không rồi, chắc tôi chỉ nói mơ linh tinh gì thôi, nhưng mà là
gì mới được chứ, hic. Cái đầu khó bảo nào, nhớ ra xem nào. Tôi gõ gõ mấy cái vào đầu đau điếng mà vẫn không “ngộ” ra được điều gì TT_TT. Hic,
thôi kệ vậy, bản thân tôi trong sáng thế này chắc không có gì phải lo
đâu. Haiz, được rồi, dù có nói gì cũng mặc kệ nó, cũng chỉ là nói mơ
thôi mà.
Tự...an ủi mình như vậy, tôi đứng liền lên đi đánh răng và rửa mặt.
Nhưng trong đầu vẫn cố nghĩ... Aizz..., càng nghĩ càng không ra
>.<
* * * * * *
7.50 a.m
Tôi cất xe rồi đi vội ra khỏi nhà để xe. Chợt, tôi nhìn thấy thầy chủ
nhiệm cũng đang cất xe vào khu vực dành cho giáo viên ở ngay bên cạnh.
Tuy chỉ nhìn thấy từ đằng sau nhưng tôi nhận ra thầy ngay vì chẳng có
giáo viên nào lại mặc áo len cổ tim mỏng ở trong với cái áo khoác
cardigan màu xanh đen ở ngoài hết sức...khêu gợi như thầy cả. Tôi lại
gần thầy và cúi chào rất ngoan ngoãn:
_Em chào thầy ạ!
_Ồ, Minh Minh đó à, đến đúng giờ nhỉ?
Thầy vừa cười cười nhìn tôi vừa nhìn đồng hồ. Theo như lời của bọn con
gái lớp tôi thì thầy có nụ cười đẹp như...thiên thần (=.=), còn tôi thì
thấy rõ là GIAN. Hè hè, kể ra thì có được thầy chủ nhiệm vừa trẻ vừa đẹp trai như thầy thì lớp tôi quả thực rất may mắn. Nhưng vì tôi vẫn còn
một vụ tức thầy kinh khủng nên không thể có ấn tượng tốt về thầy được
(vụ thầy bắt tôi đi lao động oan chứ đâu).
Thầy tên là Nam, gì Nam ý nhỉ, tôi chẳng nhớ nữa, chỉ thấy cô giáo dạy
lý bọn tôi gọi thầy là Nam Nam, nghe...rùng cả mình. Bọn nó bảo thầy với cô yêu nhau từ hồi cấp hai, chẳng biết có đúng không nữa.
_Thầy Nam Nam, thầy với cô lý yêu nhau bao lâu rồi hả thầy? – tôi ngước lên nhìn thầy, cười.
_Thứ nhất, tôi là Tử Nam, không phải Nam Nam. Thứ hai, cô dạy lý các em
là em họ tôi, chứ không phải người yêu. Bọn trẻ con mấy đứa chỉ nói linh tinh là giỏi.
_Hơ, em cứ tưởng. Mà thầy dạy toán, cô dạy lý, hợp thế còn gì ạ. Hì hì,
mà thầy nhiu tuổi rồi mà kêu bọn em trẻ con. – tôi chun mũi.
_Thầy 25.
_Woa, thảo nào mà thầy lại mặc teen thế.
_Hờ, con nhỏ này, vào phòng thi nhanh lên, cứ lẵng nhẵng bám theo tôi hỏi vớ vẩn, tôi không cho thi nữa bây giờ.
_Hì hì, vậy em hỏi đúng một câu nữa thôi ạ. Thầy sẽ coi thi bọn em ạ.
_Đúng rồi đó, vậy nên đừng có mà giở trò gì trong khi làm bài, tôi sẽ không nương tay cho đâu đấy.
_Eo, thầy quá đáng thế. Dù sao em cũng là học sinh thầy chủ nhiệm mà, thầy nhỉ. Thầy biết em học tệ toán lắm mà.
_Không nói nhiều nữa. Đi vào trước đi, tôi đi lấy đề. Có một bạn ở bên
lớp 10 đặc biệt cùng thi với em đó, không được làm tôi mất mặt, nghe
chưa.
_Nhưng thầy nhớ giúp em nhé!
Thầy nói rồi đi rõ nhanh, tôi gọi với theo mà không biết thầy có nghe
thấy không nữa. Nhìn theo thầy đi khuất, tôi tung tăng đi vào phòng hội
đồng. Đúng là Hạo Du đang ngồi trong đó, anh đang ôn bài thì phải, có vẻ rất chăm chú mà. Tôi rón rén đi vào bàn rồi ngồi xuống một chỗ khá xa
anh, cố không gây tiếng động để không làm phiền anh học. Trong lúc chờ
đợi thầy, tôi cũng lôi sách ra nhẩm nhẩm. Có mấy công thức hình chưa
được thuộc lắm.
“Cộp...cộp...cộp...”
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, tôi liền quay đầu ra cửa ngó
nghiêng ngay. Thầy Nam cuối cùng cũng đã đến. Nhìn thấy gần đến cửa, tôi quay liền lại, giả vờ học hành chăm chỉ, mà đúng là tôi đang chăm chỉ
đây