Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325872

Bình chọn: 8.5.00/10/587 lượt.

nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế

nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại

thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta

xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.<

Mình đã cố không nghĩ mà sao lại nghĩ đến rồi. Mình sắp xếp lịch học kín mít luôn để khỏi nghĩ vẩn vơ nữa nhưng sao vẫn khó tập trung vậy. Điên

mất thôi, đau đầu quá đi à.



* * * * * *Mệt mỏi, vẫn là anh

trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi không để bất cứ thời gian nào rảnh rỗi mà

tôi vẫn nhớ anh. Chết mất thôi, tôi biết làm sao để khỏi nhớ anh bây

giờ. Tôi đã học suốt ngày suốt đêm, thậm chí còn chẳng mất thời gian để

ăn vậy mà không có giây phút nào là không nghĩ đến anh. Hic, cứ sống thế này chắc tôi chết mất. Mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, huhu, ai cứu

tôi với TT_TT

HAO DU’ S POV (3)

Ngày thứ ba không về nhà, thấy trong lòng cứ khó chịu làm sao. Chắc tại ở kí túc xá chẳng có ai suốt ngày làm mình bực bội nên mới có cảm giác

này. Haiz, lại còn thấy lo cho cô ta nữa, chán quá, đã đi học suốt ngày

mệt mỏi rồi, trong đầu cũng không được yên.

Ở đây một mình, Tiểu Giang thì không sang chăm sóc tôi được, cô ta cũng

không ở đây. Học nhiều quá cũng thấy mụ mị hết cả đầu óc, haiz. Ước gì

có ai nấu cơm cho mình ăn TT_TT.



* * * * * *Lại một ngày nữa

không có Hạo Du ở nhà, tôi cứ bước vào cửa là lại nhớ anh đến cồn cào

ruột gan, nhớ không làm sao mà chịu được. Sao tôi lại cứ thế này chứ, đã bảo không nghĩ đến anh nữa cơ mà. Hôm nay tôi cố tình đi qua lớp Hạo Du để được nhìn thấy anh, thế mà không thấy anh ở trong lớp. Không biết có phải anh bị làm sao mà nghỉ học không vậy, mà sao tôi lo cho anh đến

thế. Nhưng mà tôi cũng không thấy Tú Giang đâu, chắc là hai người tranh

thủ ở bên nhau rồi chứ anh có sao đâu.

Haiz, mọi chuyện cứ như thế này, chắc tôi không thể chịu nổi được thêm

nữa. Tôi phải làm sao bây giờ. Lẽ nào, em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?

HAO DU’ S POV (4)

Ốm rồi, vì cứ lao đầu vào học, không quan tâm đến sức khỏe nên bây giờ

mới bị ốm đây, vậy mà chẳng có ai chăm sóc cả, tủi thân quá, hic hic.

Nếu mà có cô ta ở đây thì…Hôm nay mình mệt kinh khủng, sốt nằm trên

giường cả ngày chẳng làm được cái gì. Thế mà phải tự dậy úp mì tôm ăn để còn uống thuốc, hic. Mệt quá đi thôi, mình có nên về nhà không đây? Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.

Đã là sáng thứ năm tôi ngủ dậy mà không có anh ở nhà. Sáng nay, tôi ra khỏi phòng rồi cứ đứng tần

ngần trước cửa phòng anh mãi, tưởng như anh đang ở trong. Rồi mới thấy

mình ngớ ngẩn làm sao, anh có ở nhà đâu cơ chứ, anh đến kí túc xá ở đã

bốn hôm nay rồi.

Giờ ra chơi, thay vì chạy “tung tăng” dưới sân trường, tôi nằm trên bàn, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ, gió đông hôm nay thổi lạnh quá, không biết đi

học anh có mặc ấm không? Haiz, mà tôi lo làm gì chứ nhỉ, Hạo Du đã có Tú Giang bên cạnh rồi, anh ấy có cần tôi quan tâm bao giờ chứ. Hơn nữa,

tôi…cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, chắc tôi sẽ phải từ bỏ thôi, chắc anh chẳng bao giờ trở về nhà sống với tôi nữa. Nhưng…không lẽ, hôn nhân này của

tôi đến đây là kết thúc sao TT_TT

_Tiểu Minh, sao lại uể oải rồi.

Là Tiểu Phần. Tôi liền ngồi dậy và nhìn cô ấy, cười gượng:

_Mấy hôm nay học bài chăm chỉ quá nên hơi mệt.

_Hì, học thì cũng vừa thôi, coi chừng ốm đấy nhé. – Tiểu Phần như đang trách tôi.

_Ừ, tớ biết rồi mà, Tiểu Phần yên tâm, hì hì.

_Mà dạo này thấy Tiểu Minh ít nói thế, hic, ra chơi cứ ngồi một mình hoài. Có chuyện gì hả?

Tiểu Phần nói rồi nhìn tôi, mặt rất nghiêm trọng. Tôi xua vội tay:

_Gì đâu mà ít nói chứ, vẫn “bắn” liên tục đấy thui, hi.

_Haiz, thôi được rồi, tạm tin đấy nhá. Thôi vào lớp rồi, Tiểu Phần về

chỗ đây. Tiểu Minh nhớ giữ sức khỏe đấy, học vừa thôi, hihi.

Tôi nhìn Tiểu Phần, gật đầu rồi lại nằm xuống bàn. Thấy mệt mỏi quá, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa.

* * * * * *_Tiểu Minh, Tiểu Minh…

Đang định vào thang máy chuẩn bị đi về thì tôi nghe thấy tiếng Tú Giang

gọi tôi. Nhìn cô ấy có vẻ đang vội vã lắm. Tôi liền đứng lại chờ cô ấy

đến nơi rồi lại cười gượng.

_Tiểu Minh, may quá, cậu đây rồi, ra đây với tớ một tí đi.

Nói rồi, cô ấy kéo luôn tay tôi đi, không kịp để cho tôi hiểu lý do nữa:

_Đợi, đợi đã, Tú Giang. Mình đi đâu vậy. – tôi thở dốc.

_Sang kí túc xá nam với tớ.

_Kí…kí tức xá nam? – tôi ngạc nhiên.

_Hì, Hạo Du bảo là tiện cho việc học tập nên chuyển đến kí túc xá nam ở ba, bốn hôm nay rồi.

_Vậy…vậy à. – điều này thì tôi biết lâu rồi mà – nhưng có chuyện gì mà sang đấy?

_À, anh ấy mấy hôm ở trường, học liên miên nên bây giờ ốm luôn rồi, hôm

qua còn sốt phải nghỉ học. Tớ định sang bảo anh ấy nên về nhà, có người

chăm sóc chứ ở đây thì…

_Ơ, gì cơ, Hạo Du bị ốm á, có sao không thế? – lo lắng, sốt sắng một

hồi, tôi mới nhận ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tú Giang – à…à...sao cậu

không ở lại mà chăm sóc anh…, à cậu ấy.

_Hic, tớ cũng bận đi học suốt mà, bố mẹ tớ hôm trước lại về nữa. Vả lại, cứ sang kí túc xá nam hoài cũng đâu có được, phải k


Snack's 1967