Disneyland 1972 Love the old s
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326043

Bình chọn: 10.00/10/604 lượt.

á đi.

_Cô có thôi đi không, chóng hết cả mặt rồi. – Hạo Du bỗng nhiên lại khó chịu với tôi.

_Ơ – tôi xị mặt rồi lại tươi cười ngay – a, anh đói phải không, em nấu mì cho nha ^.~

_Thôi khỏi, hết đói rồi.

Nói rồi anh tắt tivi rồi bỏ ngay lên phòng, để tôi lại một mình đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đúng là rất khó hiểu, hôm nay Hạo Du cứ lạ

lạ làm sao ý. Nhưng không nghĩ ngợi quá lâu, tôi tắt đèn rồi tung tẩy bế Tiểu Phong vào phòng.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với mình. Cảm giác như mình với anh

lại xích lại gần nhau thêm. Sáng thì được anh lai đi học, chiều lại được đi chơi với anh, vui quá cơ à. Mà hôm nay đi lại còn chụp (lén) được

một cái ảnh của anh nữa chứ, thích quá đi, phải để ngay làm màn hình nền điện thoại và cả desktop laptop nữa, lúc nào cũng có thể ngắm anh thế

này, còn gì bằng nữa, hihi. Tuy hôm nay Hạo Du có những biểu hiện rất lạ lùng nhưng không sao cả, đúng là một wonderful day mà. Yêu anh quá đi

à, Hạo Du ơi!


HAO DU’ S POV

Aizzz…, tức không thể ngủ được nữa rồi, sao lại có thể thay đổi nhanh

như vậy chứ. Hôm qua thì còn buồn vì nhớ mình, thế mà hôm nay đã hẹn hò

vui vẻ với cái tên Đình Phong kia. Thật không thể chịu nổi mà, hóa ra cô ra cũng chẳng khác gì những đứa con gái tầm thường khác. Nhưng sao mình lại khó chịu thế này chứ, lúc nhìn thấy anh ta nắm tay rồi còn dựa vào

vai cô ta, thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Lại còn tặng gấu cho nhau

nữa, hay ho gì cơ chứ, bực mình quá đi.

…Tôi ngạc nhiên, phòng gì mà y như phòng cưới thế này, hoa và bóng bay vẫn còn đầy phòng……Tôi không tin mà, sao lại như vậy???

…Tôi khó chịu, tức giận……tôi thấy buồn……thấy thương……thấy chán ghét bản

thân……Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ???

5 a.m

Hôm nay tôi dậy rất sớm, phần vì đêm qua ôm Tiểu Phong ngủ rất ngon,

phần vì sáng tôi muốn làm cơm hộp để cảm ơn Đình Phong về con gấu. Hôm

qua, lúc về phòng tôi đã tranh thủ search được một đống mẫu bento cùng

với cách làm để chuẩn bị cho hôm nay nấu rồi. Cách làm thì cũng tương tự như nhau, chỉ có trang trí là khác thôi. Vì thế nên tôi đã “tự chế” ra

một mẫu khá đẹp, vô cùng độc đáo luôn nhé, hihi. Chỉ cần cố gắng nấu

ngon và trang trí như những gì đã tưởng tượng ra trước thôi, nguyên liệu có đủ rồi đây: trứng, xúc xích, đậu đỏ…và phẩm màu thực vật. Khó nhất

là công đoạn “nhuộm” màu cho gạo đấy, nhưng mà tôi đã xem đi xem lại

cách người ta làm rồi, sẽ làm tốt thôi.

Nhìn đống nguyên liệu đã bày sẵn trong bếp, lòng tôi cứ rạo rực niềm

vui, mặc tạp dề vào là tôi bắt tay vào công việc ngay, chưa làm bao giờ

nên cũng chưa thể biết thời gian làm xong là bao nhiêu, cứ khẩn trương

lên là tốt.

Sáu giờ đúng, cuối cùng, sau bao lâu vật lộn với đống dụng cụ và thực

phẩm, tôi cũng đã làm xong. Toát hết cả mồ hôi rồi đây. Nhưng nhìn thành quả đạt được tôi vui kinh khủng luôn ý. Gói gọn hộp bento vào một mảnh

vải (cho giống người ta làm^^), tôi mới yên tâm đi thay quần áo để chuẩn bị đi học. Xách cặp xuống, tôi bỗng nhìn thấy Hạo Du đang nhìn chăm chú vào cái hộp. Tôi vội chạy ngay đến, ôm luôn lấy nó:

_Cái này, không phải cho anh đâu.

Nói rồi tôi đi luôn ra cửa, để hộp cơm gọn gàng trong lồng xe rồi mới

dắt xe ra. Vừa đi trên giường mà tôi cứ vừa cười tủm tỉm một mình mãi,

không hiểu sao tôi thấy rất vui, lại còn vô cùng háo hức nữa chứ. Cứ

nghĩ đến lúc Đình Phong ăn cơm do tôi nấu (và khen ngon ^^!) là tôi lại

thấy tim đập thình thịch luôn, hihi.

Quãng đường đến trường dường như ngắn lại khi tôi nghĩ đến lúc được gặp

Đình Phong. Cất xe nhanh chóng, ra khỏi thang máy là tôi nhẹ nhàng nhón

từng bước chân tiến về phía lớp ngay. Trong lòng đang hứng khởi như thế

mà, đột nhiên tôi như người từ trên trời rơi oạch một phát xuống đất

vậy, không thấy Đình Phong đâu cả. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không hề

thấy bóng dáng anh. Hôm nay Đình Phong không chờ tôi nữa sao, hic. Tôi

chán nản, đang thất vọng định đi vào lớp thì bỗng có một bàn tay từ sau

che mắt tôi. Tôi đoán ngay ra được là Đình Phong vì anh ấy có mùi gì

thơm lạ lắm nhé. Cứ giả bộ như không biết, tôi hỏi đùa:

_Ai vậy nhỉ? Ai lại tự nhiên bịt mắt người khác thế? – tôi tủm tỉm cười.

_Đoán xem nào.

_A, có phải anh Đình Phong hay xoa đầu rồi gọi em là ngốc không nhỉ?

Nghe tôi nói đến đây, anh liền bỏ tay luôn ra khỏi mắt tôi, cười tươi:

_Bingo, em đoán đúng rồi, thưởng cho em được thơm vào má anh một cái, hihi.

Nói rồi Đình Phong chìa má ra rồi xoa xoa. Tôi bịt miệng cười khúc khích. Đưa cho anh ngay hộp cơm, tôi nói, thích thú vô cùng:

_Cảm ơn anh về con gấu.

_Đây là gì vậy?

Đình Phong tò mò rồi mở ngay hộp cơm ra xem.

_Woa, gì thế này, em làm cho anh sao? – mặt anh đầy phấn khởi.

_Vâng, tất nhiên ạ, anh ăn mau đi, không hết nóng bây giờ.

_Nhìn thế này ai mà nỡ ăn chứ, hic. Mà em làm hình con khỉ thế nào mà giống thế?

_Oái, sao lại hình con khỉ TT_TT, em làm hình mặt anh mà.

_Gì cơ, hóa ra đối với em, anh xấu xí thế này hả, huhu.

_Ơ, không phải mà, hic, em cố gắng làm lắm rồi mà. – tôi phụng phịu.

Th