Disneyland 1972 Love the old s
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326804

Bình chọn: 9.00/10/680 lượt.

n cứu, chắc tôi sẽ chết mất. Tôi cứ vùi mặt vào lưng anh, cả

cơ thể cứ run lên khe khẽ. Miệng và má tôi đau rát, máu ở miệng vẫn cứ

rỉ ra, huhu.

_Cô xuống xe đi, về đến nhà mình rồi.

Nhà mình? Đang dựa vào lưng anh rên rỉ, tôi bỗng nghe thấy anh nói hai

chữ “nhà mình”. Đã về đến nhà, tôi liền bỏ tay ra khỏi áo anh rồi đi

xuống, mặt vẫn tèm lem nước mắt. Chợt anh nhìn chăm chăm vào tôi:

_Tóc…tóc cô làm sao vậy?

Tóc…tóc tôi? Trời ơi, tóc tôi đã bị họ cắt tơi tả cả, anh…anh đã nhìn

thấy rồi sao, mặt tôi bây giờ chắc là xấu xí lắm. Rồi nước mắt tôi cứ

chảy ra giàn dụa, tôi ôm mặt rồi vụt chạy lên phòng, đóng sập cửa. Huhu, làm sao đây, đã để anh thấy bộ dạng xấu xí của tôi rồi, xấu hổ quá đi

mất thôi, huhu. Tôi cứ gục đầu xuống đầu gối rồi khóc lên nức nở.

Rồi tôi bất chợy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó là tiếng anh:

_Này, cô làm sao thế, sao tự nhiên lại bỏ chạy lên phòng vậy. Tôi mở cửa vào nhé!

_Không…anh đừng vào…xin anh. – tôi khóc nấc lên thành tiếng.

_Này…sao…sao lại khóc, kể cho tôi nghe xem nào.

_Anh không hiểu được đâu Hạo Du, em không muốn để cho anh nhìn thấy em

bây giờ, không thể cho anh thấy được… – giọng tôi lạc cả đi.

_Ngốc này, tại cô cứ khóc nên mới xấu đi đấy. Nín đi, tôi vào đây.

Chưa kịp từ chối anh, tôi đã thấy cánh cửa bật mở, và anh đi vào, ngồi

bên cạnh tôi. Tôi vội gục mặt xuống gối, không thể cho anh nhìn thấy mặt tôi được.

_Tiểu Minh…

Anh bỗng gọi tên tôi rất dịu dàng, chẳng phải là trước kia anh chưa từng gọi tên tôi sao. À, hình như nãy anh có gọi, nhưng lúc đó tôi đang quá

sợ hãi nên tim không đập nhanh được như lúc này. Phải, nghe giọng người

mình yêu gọi tên mình dịu dàng như thế, sao tôi có thể không xao xuyến

chứ.

_Cô đừng khóc nữa, ngẩng mặt lên tôi xem nào.

_Không được đâu. – tôi lắc đầu quầy quậy.

_Đừng như vậy mà.

Bất ngờ, Hạo Du kéo tôi sà vào lòng anh rồi ôm chặt lấy tôi. Tôi ngẩn

người, không nói được câu nào, chỉ biết nằm im, dựa đầu vào ngực anh.

Tôi…còn nghe rõ cả tiếng tim anh đang đập nữa, sao mà cũng nhanh như vậy chứ?

Chợt, anh đưa tay lên vuốt tóc tôi, hỏi ngập ngừng:

_Bọn chúng…cắt tóc cô sao, Tiểu Minh?

Tôi gật gật đầu sau câu hỏi của anh, nước mắt lại rơi lã chã khi nghĩ về chuyện đấy.

_Chúng giữ chặt tay em, không để em cử động rồi cắt tóc em – tôi nghẹn ngào nói – em…em sợ lắm, huhu.

Nói rồi tôi bám chặt lấy anh, khóc thút thít.

_Đừng sợ, tất cả đều ổn rồi mà, cô đừng khóc nữa. – giọng anh nhẹ nhàng lắm.

_Chúng đánh em, đau lắm.

_Ừ, tôi biết rồi, thật tội nghiệp cho cô mà.

Nghe anh an ủi, vỗ về, tôi bớt sợ được phần nào nhưng vẫn cứ ôm ghì anh

không rời. Tôi dựa đầu vào ngực anh, mắt cứ muốn nhắm nghiền lại thôi,

tôi thấy sao mệt mỏi quá.

_Tiểu Minh, cô mệt à?

_Vâng. – tôi đáp nhẹ, mắt đã nhắm lại.

_Vậy nghỉ đi một tí.

Nói rồi, Hạo Du nhẹ nhàng bế tôi lên rồi lại đặt tôi nằm ngay ngắn lên

gối, đắp chăn lên đến cổ cho tôi. Tôi nhìn anh, cười nhẹ rồi ngủ thiếp

đi.

1 p.m

_Tiểu Minh, Tiểu Minh…

Đang thiu thiu ngủ, tôi bỗng nghe tiếng Hạo Du gọi. Tôi liền mở mắt, lim dim nhìn anh.

_Cô dậy đi, ăn tí cháo rồi ngủ. Tôi mua cháo rồi đây.

Nghe anh nói đến ăn, lại ngửi thấy mùi cháo thơm phức, tôi cũng thấy

đói, liền gật đầu rồi ngồi dậy. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh rồi thổi

cháo bớt nóng đi cho tôi, từ khi nào mà anh lại dịu dàng với tôi như

vậy? Tôi thầm nghĩ nhưng mắt không nhìn anh nữa mà nhìn vào bát cháo.

Hic, nhìn ngon thế kia mà miệng tôi lại đau, chẳng muốn ăn nữa.

_Sao thế, sao lại xị mặt ra rồi. Đói lắm rồi à, đợi tí, tôi thổi cho bớt nóng rồi tôi đút cho.

Hic, vẻ mặt tôi nhìn giống đang đòi ăn lắm sao, hic hic.

_Không phải, miệng em đau lắm.

Tôi vừa nói xong, Hạo Du đã ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi đưa tay lên miệng tôi, chỗ vẫn còn vệt máu khô.

_A…đau. – tôi nhíu mày nhăn nhó.

_Đau thế cơ à?

_Vâng, bị tát bảy phát liền. – tôi phụng phịu.

_Ừ, má cô tím hết cả rồi, đau là phải. Đợi tí nhé.

Nói rồi Hạo Du đi ra ngoài luôn, lại còn đóng cửa, không để tôi biết anh đi đâu nữa. Trong lúc chờ anh, tôi liền đi ra chỗ cái gương rồi nhìn

vào đó. Thực không dám tin là mình trong gương nữa TT_TT, cứ như…yêu

quái vậy, tóc bù xù, chỗ ngắn chỗ dài, má thì bị tím cả hai bên, môi

thâm lại, rớm máu. Còn chưa kể, nước mắt đọng thành mất vệt dài trên mặt đây. Thế này sao tôi dám đến trường nữa chứ. Mà chiều nay lại là thi

toán. Nhưng tôi vẫn còn sợ lắm, chưa dám đi học đâu, huhu TT_TT.

“Cạch”

Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi nhảy phắt lên giường rồi đắp chăn lên ngay

ngắn. Anh bê chậu nước cùng một cái khăn tiến lại chỗ tôi rồi bảo một

câu ngắn gọn:

_Cố chịu đau.

Rồi anh nhúng cái khăn vào chậu, vắt bớt nước rồi nhẹ nhàng lau mặt đi

cho tôi. Tuy đau và xót lắm nhưng không kêu, chỉ làm mặt nhăn nhó thôi.

Lau xong, anh chẳng biết lấy đâu ra một tuýp thuốc, rồi từ từ bôi vào vết thương ở miệng cho tôi.

_Thuốc gì thế ạ? – tôi tò mò.

_Tôi cũng chẳng biết nữa.

Shock, tôi tròn mắt nhìn xuống tay anh đang bôi thuốc. Anh không biết

thuốc gì mà lại bôi cho tôi sao, nhỡ hôm sau chỗ