Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326952

Bình chọn: 10.00/10/695 lượt.

uá.

Tôi hoàn toàn bị lờ đi. Khó chịu vô cùng.

_Đi hát đi bọn mày.

Bỗng có một người đề xuất là đi hát. Haha, hát chẳng phải là sở trường của tôi sao.

_Hay đấy. Về nhà bà chị họ tao đê. Đại ca, đi chứ.

_Vịt con, mình về thôi. – Đình Phong ghé tai tôi thì thầm.

_Không, đi hát đi. – tôi gườm gườm nhìn anh.

_Em say rồi.

Đình Phong kiên nhẫn nắm tay tôi để tôi có thể đứng vững, vừa nói.

_Nhưng em muốn đi, em thích đi mà.

_Haiz, thôi được rồi, đi vậy.

_Yeahhhhhh………., đi hát.

Tôi nhảy cẫng lên rồi ôm chặt lấy Đình Phong. Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt mà, hehe.

DINH PHONG’ s POV

“Ọe…ọe…”

_Đại ca, chị hai nôn hết ra áo rồi, coi bộ say lắm.

_Tại các cậu đó, đã bảo đừng cho cô ấy uống nữa – tôi vừa nói vừa vỗ lưng cho vịt con – em nôn tiếp đi vịt con.

“Ọe…ọe…”

_Thì là chị hai muốn uống đấy chứ.

_Cô ấy đâu có biết uống. Bây giờ thì tệ hại thế này đây. Nôn hết ra áo rồi.

_Đình Phong, đi, đưa cô bé về.

Hạo Nhiên vừa nói vừa đỡ lấy vịt con giúp tôi vừa đưa ra xe.

_Cậu ngồi sau ôm cô bé kẻo ngã, tôi sẽ lai.

_Ừm.

Nghe Hạo Nhiên, tôi chỉ ậm ừ rồi ngồi ngoài ôm vịt con. Mấy đưa cũng

đồng ý đưa cô ấy về cùng tôi và Hạo Nhiên, dù sao thì Hạo Nhiên cũng sẽ

phải quay trở lại lấy xe rồi mới về được.

_Đại ca, đưa chị hai về nhà hả? – Vương Kì rồ ga rồi hỏi.

_Không, đưa về phòng anh.

_Gì cơ, đại ca không định lợi dụng lúc chị hai say mà làm chuyện đen tối đấy chứ, hehe.

_Thôi đi, Đình Phong này đâu khốn nạn đến nỗi thế.

_Đại ca này, em hỏi thật, đại ca với chị hai đã làm chuyện đấy chưa. Em

thấy chị hai rất hiền, rất ngây thơ, rất trong sáng, không lẽ đại ca yêu chị hai thật lòng. Trước đây chưa thấy đại ca đưa cô gái nào đi cùng

cả, chẳng phải đại ca nói xe của đại ca không chứa chấp đàn bà hay sao?

_Nhiều chuyện quá đấy.

Tôi quắc mắt nhìn tên Vương Kì lẻo mép kia. Nó lúc nào cũng là thằng lắm chuyện nhất. Mà đúng là ở bên vịt con, tôi chưa bao giờ có cái ham muốn ấy, cũng vì em là người tôi yêu chăng?

Nghĩ ngợi trong đầu, tôi thoáng chốc lại có cái suy nghĩ muốn em là của

tôi. Aizz…, cái tâm địa đen tối này, sao tôi có thể làm thế với vịt con

được chứ.

Tôi tự nguyền rủa mình rồi thôi không nghĩ đến chuyện đấy nữa. Ngoảnh ra thì đã thấy đến cổng trường rồi. Tôi bảo bọn nó ở ngoài chờ, để tôi với Hạo Nhiên đưa vịt con lên phòng tôi. Em đi không vững lại còn không

chịu để tôi cõng, cứ bám rịt lấy Hạo Nhiên.

_Hạo Du…Hạo Du…

Hóa ra là em gọi tên thằng đó, chắc nhầm Hạo Nhiên là Hạo Du chăng?

_Đình Phong, thế này là sao? Không phải là cậu yêu đơn phương đấy chứ.

_Chỉ là tôi chưa tỏ tình với cô ấy thôi.

Tôi thanh minh vội trong khi vịt con vẫn gọi tên Hạo Du. Nhìn Hạo Nhiên kìa, nó đang cười nhạo tôi đây mà.

_Hà hà, xem ra là cậu nghiêm túc rồi đây. Thực ra là tôi đoán cậu yêu đơn phương ngay từ đầu rồi.

_Tại sao?

_Cô bé là em dâu tôi mà. Hạo Du là thằng em họ tôi, cũng là chồng cô bé. Mà cậu đã biết chuyện cô bé có chồng chưa đấy?

_Gì cơ, cậu với tên đó có quan hệ anh em? Thế mà giờ mới nói cho tôi biết là sao, bạn bè thế đấy hả.

_Hehe, có gì đâu. Mà nói thế tức là cậu biết Tiểu Minh có chồng rồi.

_Ừ, tôi thấy ảnh cưới của hai người một lần.

_Cậu yêu Tiểu Minh thật đấy hả. Biết có chồng rồi mà vẫn thế à?

_Ờ, biết làm sao được, cô bé cứ như một thiên thần.

_Điên rồi à. Thôi, về phòng cậu rồi, tôi về đây.

_Ờ, cảm ơn cậu.

_Lại điên rồi. Tranh thủ cơ hội nào tỏ tình đi, và nếu thành công thì nhớ khao tôi. Về đây.

Hạo Nhiên nói rồi đi thẳng. Thằng này, từ lúc quen nhau đến giờ, lúc nào nó cũng bỏ đi như thế. Chả hiểu từ “tạm biệt” thì có lỗi gì mà nó lại

ghét. Quái gở thật.

Tôi dìu vịt con vào giường rồi lấy khăn lau miệng cho em, lại nôn nữa rồi.

“Ọe…ọe…”

Toàn mùi bia, sợ thật. Đáng lẽ tôi không nên đưa vịt con đến đấy mới

phải. Mệt thật. Em nôn xong nằm yên được một tẹo thì bắt đầu ôm lấy tôi

khóc nức nở.

_Hạo Du…Hạo Du…tại sao…

Bây giờ lại tưởng tôi là tên đó. Haiz, đúng là yêu tên đó thật rồi. Tên

đó chẳng phải là có người yêu rồi sao, chắc hắn lại đưa con nhỏ đấy về

nhà nên hôm nay vịt con mới phải sang chỗ tôi, thương em quá.

“Ring…ring…ring…”

Có điện thoại, chẳng phải là số vịt con sao?

_Alo, ai thế?

Im lặng, ai vậy nhỉ, sao lại dùng số vịt con, không lẽ là…

_Ai vậy?

_Anh…là Đình Phong hả?

Cuối cùng cũng có tiếng trả lời, đúng như tôi đoán, là Hạo Du.

_Đúng rồi.

_Tôi là Hạo Du. Tiểu Minh…cô ấy có ở chỗ anh không?

_À, có.

Nói rồi tôi cố tình bật loa ngoài để tên đó nghe được tiếng Tiểu Minh đang khóc tỉ tê: “Anh…em đau…đau quá…”

_Đó, cậu nghe giọng cô ấy chưa?

_À, ừm, xin lỗi đã làm phiền hai người vui vẻ.

Nói xong tên đó cắt máy luôn, tôi biết mà.

_Hạo Du…đau…tim em…đang đau lắm, anh biết không?

Đó là phần còn lại của câu nói, thể nào tên đó cũng hiểu nhầm cho mà

xem, thể nào cũng nghĩ chúng tôi đang làm chuyện “gì đó”. Haha, chắc giờ đang điên lắm. Chắc là cũng lo cho vịt con nên mới gọi. Tên đó trông

thế mà…còn đểu hơn cả mình.

_Hạo Du…Hạo Du…

Vịt con lại bắt đầu rên rỉ cái tên “Hạo Du”, tuy không khóc nữa nhưng

giọng nghe