The Soda Pop
Cưới Trước Yêu Sau 2

Cưới Trước Yêu Sau 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321841

Bình chọn: 9.5.00/10/184 lượt.

thích từ em thôi. Tốt nhất là em lập tức nói cho anh biết, người tối qua gọi em đi tắm là ai?”

Cô cười một tiếng, “Thì ra là anh hiểu lầm sao? Vì vậy mà anh tức giận, không nhận điện thoại của em sao?"

Anh nhếch môi không nói.

Cô nhắc tới chuyện hôm qua khiến anh cảm thấy mất tự nhiên. Người phụ nữ kia, cô gái* kia… Chết tiệt!

*Bản gốc là xử nữ, nhưng theo mình, khi nhắc đến phụ nữ là nói chung, đàn bà là người đã mất trong trắng và con gái là người còn nguyên vẹn. Cho nên mình quyết định để là cô gái cho thuần Việt.

Anh thật hối hận khi tặng bộ váy đó cho Cung Kỳ, nếu anh không tặng bộ váy đó thì hẳn là tối qua anh không mắc sai lầm như vậy.

"Tối qua là em thật sự phải tăng ca. Người đàn ông đó là đồng nghiệp của em, anh ta tên Mike. Vì mọi người thay phiên nhau dùng phòng tắm. Vì lúc

đó anh ta tắm xong rồi, chỉ còn em chưa tắm nên anh ta mới tốt bụng nhắc nhở em thôi, còn việc anh ta gọi em là cưng ơi … Anh có biết không, đó

là lời cửa miệng của bọn họ đấy, vốn không có ý nghĩa gì cả."

Mày của Thượng Thái Lăng không hề giãn ra vì lời giải thích của cô, "Được,

cứ coi như em nói thật đi. Vậy tại sao lúc anh hỏi, em lại treo máy,

không chỉ vậy, đến lúc anh gọi lại cũng không được?"

"Đó là vì

máy em hết pin!" Cô oan ức giải thích, "Vì không còn pin nên em mượn máy đồng nghiệp gọi cho anh, có điều em gọi không được."

Nghe đến đó, anh thật sự muốn mắng mình là đồ ngu ngốc!

Nếu hôm qua làm rõ mọi việc, không nổi giận thì đêm qua đâu xảy ra chuyện như vậy?

Vì sao anh lại dễ xúc động như vậy chứ? Anh bực bội nắm chặt tay lại.

Chết tiệt! Bây giờ nói mấy chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa , sai lầm lớn

nhất đã xảy ra rồi. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là không tổn

thương Cung Kỳ. Nếu cô biết chuyện ngày hôm qua, chắc chắn cô ấy sẽ

không chấp nhận được.

“Là do anh bất cẩn đánh rơi điện thoại." Anh nhẹ nhàng giải thích.

"Hẳn là bây giờ anh không còn tức giận phải không? Tổng giám đốc." Hiểu lầm

được xóa bỏ, trời quang mây tạnh khiến cô bất giác mỉm cười.

"Anh yêu em, Cung Kỳ." Anh áy náy giải thích. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.

"Em cũng yêu anh, Thái Lăng… Xin lỗi khi không thể ở bên anh, em hiểu là vì điều đó mới khiến anh hoài nghi em. Đều tại em ích kỷ, em không phải là cô gái tốt."

"Không, em không sai, là anh không tốt, anh không tin tưởng em, người xin lỗi nên là anh mới phải."

"Đừng áy náy, em không tức giận đâu!" Cô cười cười, "Thấy anh tức giận như

vậy, em rất vui, bởi vì nó chứng tỏ là anh quan tâm tới em, không phải

sao?”

Đúng, đúng, đúng. Là anh quan tâm tới cô, thật sự vô cùng

quan tâm tới cô. Nhưng anh cũng là người đáng phải xin lỗi vì đã xảy ra

quan hệ với người phụ nữ khác.

Nhắc tới đây, anh sa sầm giải

thích, "Cung Kỳ, anh thực sự… thực sự hi vọng được ở bên em, chẳng lẽ em không thể vì anh mà từ bỏ giấc mộng đó sao?"

"Thái Lăng…” Cô muốn nói lại thôi

Anh hiểu rõ cô , giọng điệu chần chừ của cô khiến lòng anh nảy lên một dự cảm không tốt,"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô vô cùng cẩn thận khi dùng lời giải thích, "Việc ấy! Công ty dự định hai năm tới sẽ làm một bộ phim hoạt hình có nền tảng lớn với chi phí khá

cao. Nhà sản xuất mời em tham gia, em cũng hơi dao động và hứng thú.

Chúng ta có thể…có thể kết hôn sau ba năm nữa không?"

Thượng Thái Lăng nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi."Em biết không? Anh cảm thấy vốn dĩ trong lòng em không hề có anh. Công việc của em, giấc mơ của em, hứng thú của em còn hơn anh trăm ngàn lần. Anh có

sáu cái chân cũng không theo kịp. Anh mệt mỏi lắm rồi, anh không thể thi đua với chúng nữa đâu."

Cô giống như một đứa trẻ, tận tình rong

chơi trong thế giới mơ mộng của mình. Còn anh chỉ mong một người phụ nữ

luôn ây yếm chờ anh đi làm về và một đứa con…

"Aizzz… Tâm trạng

của anh đang không tốt, chúng ta để lúc khác bàn lại đi. Với lại, anh

đừng quên gửi học phí cho Cung Mai nhé, hẹn gặp lại anh sau." Cô lập tức ngắt máy trước, bởi cô hiểu mình nói gì thêm cũng vô ích. Đối với việc

này, họ vĩnh viễn không thể có chung quan điểm.

Anh nhìn chiếc di động im lặng, thở dài, chậm rãi thả người lên chiếc ghế, cảm thấy bây

giờ so với lúc không nhận được điện thoại của cô còn trầm trọng hơn.

Ba năm… Lại kéo dài thêm ba năm sao?

Anh thật sự không biết mình có thể chờ cô ba năm không? Mà có thật là ba

năm không? Hay còn nhiều lần ba năm khác khiến anh phải chờ?

"Nghe bà nói này, cháu trai! Đi gặp mặt Khang tiểu thư mà cháu lại nói là

mình có bạn gái từ mười năm trước rồi thì thật không phải phép, cháu

hiểu ý bà chứ?"

Tại đại sảnh của một nhà hành phương Tây, xuyên

qua tiếng nhạc tao nhã, Thượng Lâm Thải Hà nhẹ nhàng dặn dò cháu trai.

Nói xong, bà ưu nhã nhấp một ngụm trà.

"Cháu biết thế nào là đúng mực, bà nội."

Anh không ngừng suy nghĩ về chuyện Cung Kỳ muốn ở lại bên đó và cảm thấy tương lai của họ đang ngày một xa hơn, khó tác thành.

Nếu cô thật sự yêu anh, tại sao cô không muốn ở gần anh? Rốt cuộc là anh

chiếm bao nhiêu phần ở trong lòng cô, anh vô cùng hoài nghi điều đó.

Nhưng anh lấy tư cách gì