
là rất không thú vị. . . . . .
Kỳ Lạc Hi tim run rẩy một chút, hắn lẳng lặng đưa mắt nhìn Hạ Như
Thanh trước mắt, tựa hồ là nhìn xem loại cướp đoạt linh hồn, đôi mắt
thâm thúy bắn ra một loại hào quang, đó là một loại tia lửa va chạm
linh hồn.
” Cuộc sống thú vị ư, nghe ngươi vừa nói như vậy, trẫm đến lúc đó
thực mong đợi. . . . . .” Mong đợi ngươi sẽ mang đến cho trẫm cái dạng
kinh hỉ gì, tiểu mèo hoang cuồng ngạo, .
Kỳ Lạc Hi vẻ mặt cười châm biếm nhìn Hạ Như Thanh, nhưng mắt không có ý cười (nụ cười chưa đến đáy mắt), làm cho Hạ Như Thanh rất không thoải mái, cảm giác bị tính toán thật không hảo, Hạ Như Thanh âm thầm khinh
bỉ Kỳ Lạc Hi, bất quá, ai kêu hắn có quyền . . . . . .
“Bạo quân, chuyện hậu cung thực không thú vị sao?” Hạ Như Thanh dễ
dàng điểm ra tính toán của Kỳ Lạc Hi, nghĩ lợi dụng nàng miễn phí? Chẳng lẽ hắn không biết thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí sao?
“Ha ha, không cần thông minh như vậy đâu, nữ nhân quá thông minh
nhưng là sẽ làm cho nam nhân ghen ghét lắm à nha, ” Kỳ Lạc Hi giả vờ
trêu ghẹo nói, Híp mắt đào hoa điện lực mười phần đối Hạ Như Thanh cười
lên, “Bất quá, trẫm chính là thích chặc đây . . . . . .” Bởi vì ít nhất
so với những nữ nhân nhàm chán kia, hắn tình nguyện lựa chọn người mà
mình cảm thấy hứng thú, ít nhất cuộc sống sẽ không như vậy không thú vị, nữ nhân, ngươi sẽ làm trẫm cảm thấy hứng thú sao, trẫm chính là thực
chờ mong . . . . . .
“Thế lực hậu cung rất phiền não sao? Nếu lời nói có hứng thú, Bổn
cung suy tính một chút giúp ngươi bỏ đi việc linh tinh. . . . . .” Hạ
Như Thanh coi như không thèm để ý liếc liếc về Kỳ Lạc Hi, khóe môi như
có như không vẽ ra đường cong.
“Bất quá nam sủng, Bổn cung hiện tại buồn ngủ. . . . . .” Hạ Như
Thanh chuyển đề tài, mệt mỏi lười biếng duỗi cái lưng, hơi nghiêng con
mắt bạc, có chuyện gì nói.
Nghe xong lời này, Kỳ Lạc Hi lông mày tuấn tú nâng cao, nhiều hứng
thú nói: ” không biết cung chủ đại nhân, khi nào tuyên trẫm thị tẩm . . . . . .” Hắn hàm ẩn nói, quỷ quái nhìn Hạ Như Nhanh.
“Bổn cung bình thường luôn luôn không thích cùng người cùng giường
chung gối, về phần bạo quân ngươi, chỉ ủy khuất một chút, ngả ra đất
nghỉ a (xuống đất ngủ). . . . . .” Hạ Như Thanh trực tiếp phản bác lời
nói của Kỳ Lạc H…, nàng nhanh chóng cướp được chủ quyền, lông mày cao kẻ đen cuồng vọng đối Kỳ Lạc Hi nói: “Bạo quân, không có ý tứ, giường của
ngươi Bổn cung muốn. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Hạ Như Thanh liền một cước đem Kỳ Lạc Hi đạp đi khỏi long sàng. (haha, vua ơi là vua)
Hứ, ai kêu đó là bút tích của ngươi, Bổn cung miễn phí tiễn ngươi một đoạn đường.
Kỳ Lạc Hi căm tức Hạ Như Thanh đưa hắn đá xuống giường, nghiêng câu
khóe môi, “Ngươi muốn giường? Trẫm cho ngươi. Bất quá trẫm muốn người
của ngươi. . . . . .”
Hạ Như Thanh không nhìn thẳng lời nói của Kỳ Lạc Hi…, điềm nhiên như
không đem tóc dài màu đen cuốn , ngũ quan xinh xắn lập loè tại cung
điện xa hoa xa xỉ giữa ánh sáng viên ngọc.
“Ngươi rõ ràng cam lòng làm cho đế vương anh tuấn tiêu sái như thế
ngả ra đất nghỉ, bảo bối, ngươi thật sự là quá tàn nhẫn vô tình. . . . . .” Kỳ Lạc Hi giống như người bị vợ bé ném bỏ, hờn dỗi, tóc đen quấn
quanh tại xương quai xanh , nông rộng y phục đang lúc có thể nhìn đến bộ ngực trắng nõn bằng phẳng kia.
Rất khó tưởng tượng trước mắt người này lại là “Kỳ Liên Quốc” quân
chủ vô tình, một nam nhân làm cả triều văn võ kinh hồn táng đảm, nếu để
cho những quan viên thị vệ kia nhìn thấy, chỉ sợ là cho rằng đã gặp quỷ, mò mẫm nằm mơ. . . . . .
“Bạo quân, thu hồi cái chăn của ngươi a, Bổn cung nổi da gà vì té
xuống, còn có để cho người ta ngủ hay không, đại nam nhân lấy chăn đệm
nằm dưới đất có quan hệ gì, ở đó ầm ĩ Bổn cung, Bổn cung liền đập chết
ngươi. . . . . .” Hạ Như Thanh không kiên nhẫn đối Kỳ Lạc Hi nói ra,
nàng chau nâng lông mi tú khí, chẳng lẽ đế vương đều yêu mến đức hạnh
giả tạo thành sao. . . . . .
Hạ Như Thanh thầm suy nghĩ , quen không biết Kỳ Lạc Hi chỉ là đặc biệt đối với trường hợp của nàng mà thôi.
“Bổn cung buồn ngủ, bạo quân tắt đèn!” Hạ Như Thanh một bên hướng bạo quân phân phó nói, một bên nhìn nhìn chính mình đang mặc quần áo không
khỏi buồn bực nói, mặc áo da bó sát người ngủ, còn có để cho người sống
hay không, đợi tí nữa nhất định phải thoát khỏi, bất quá điều kiện tiên
quyết là muốn tiêu diệt đèn. . . . . .
Hạ Như Thanh vừa dứt lời, Kỳ Lạc Hi trong nháy mắt vung lên, những
đèn cầy đèn kia toàn bộ dập tắt, bóng tối bao phủ tại trong cung điện,
cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Giờ cách trong chốc lát, Hạ Như Thanh thừa dịp thời khắc đêm đen vắng người, nhanh chóng đem áo da bó sát người cởi, da thịt nguyên bản khô
nóng lúc này phóng thích cũng nhận được khoan khoái nhẹ nhàng.
“Bảo bối, cái yếm của ngươi như thế nào kỳ quái như vậy, màu lam nhạt không thích hợp ngươi. . . . . .” Đột nhiên một tiếng thanh âm trầm
thấp từ tính xông ra, thân thể Hạ Như Thanh lập tức căng thẳng lên.
(haha, vua này thiệt tình)
“Bạo quân, ngươi không phải ngủ sao, đen như vậy làm sao ngươi