
cẩm bào một thân ám tử sắc, rồng bay phượng múa thêu
sôi nổi trên xuống, mực tóc đen sắc một tiết dưới xuống, che đậy khuôn
mặt trắng cơ hồ trong suốt, có chút lộ ra môi mỏng đỏ thẫm.
“Vương gia thối, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!”
Ngọc Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn vẻ mặt đắc ý của Kỳ Lạc
Ngân, trong nội tâm âm thầm mắng, đợi tí nữa cho hắn đẹp mắt. . . . . .
Nguyên lai Hạ Như Thanh chính là phái Ngọc Nhi đi điều tra Lê phi
việc phát sinh tối hôm qua, khi nàng điều tra rõ ràng thời điểm muốn hồi cung hướng Hoàng hậu nương nương bẩm báo, lại bị Tiểu vương gia này làn cho quấn lên rồi, còn nói cái gì muốn Ngọc Nhi nàng làm nha hoàn cho
hắn, thật sự là mắc nợ a!
“Đương làm nha hoàn cho bổn vương gia lại khó như vậy sao? Ngươi cũng đã biết nữ nhân muốn vào Vương Phủ bổn vương gia, chính là xếp đầy ba
phố lớn. . . . . .”
Kỳ Lạc Ngân thật là đắc ý nhìn Ngọc Nhi, kỳ thật hắn cũng không phải
thiếu nha hoàn hầu hạ, hắn bất quá là muốn nhân cơ hội trị cái tiểu nha
đầu này một chút, nhìn một cái không để cho nàng chút nhan sắc, thậm chí vô pháp vô thiên.
“Thật sự sao? Tốt lắm tiểu vương gia ngươi khiến cho nữ nhân ba phố
lớn đều đến hầu hạ ngươi đi, xin mời ngươi đừng tới phiền toái ta!”
Ngọc Nhi một hồi trừng mắt Kỳ Lạc Ngân, Vương gia rắm thúi chết tiệt, chẳng phải một bộ hảo hời hợt ư, về phần khoe khoang như vậy sao, hừ,
nha hoàn của hắn? Kiếp sau a, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang
tính toán cái gì, cho dù nàng đáp ứng rồi, nương nương cũng sẽ không đáp ứng.
Chính là Hạ Như Thanh có thể đáp ứng hay không cũng là xem. . . . . .
“Bổn vương gia chính là muốn ngươi tới hầu hạ, bổn vương đây là xem trọng ngươi, đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Kỳ Lạc Ngân hướng Ngọc Nhi đe dọa đến, tiểu nha đầu này thật không hiểu tốt xấu, hầu hạ hắn có khủng bố như vậy sao?
“Ai khiên ngươi xem trọng, ta liền uống rượu phạt thì sao, có bản lĩnh ngươi liền giải quyết ta. . . . . .”
Ngọc Nhi không phục nhìn Kỳ Lạc Ngân, khẽ cất hàm lên, trong hai tròng mắt nhẹ nhàng như nước lộ ra ánh mắt kiên cường.
“Đừng tưởng rằng bổn vương đối với ngươi như vậy, ngươi đã muốn chết. . . . . .”
Kỳ Lạc Ngân nghiên túc vung tay lên. . . . . .
Ngọc Nhi nhắm chặc đôi mắt lại, lông mi dài nặng nề đóng lại hạ xuống nửa quầng thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt càng tái nhợt, cánh môi
mỏng mím lại thật chặc, rất sợ bàn tay sẽ đánh xuống.
Vương gia thối, thật sự không ngờ lại dám đánh nữ nhân, hơi quá đáng, Ngọc Nhi âm thầm mắng trong lòng, hận không thể đem Kỳ Lạc Ngân giết
trăm lần.
Hạ Như Thanh quan sát ở phía xa nhưng lại không có ý muốn ra tay, xem ra Tiểu vương gia này thật sự muốn cùng với nha đầu nhà mình , bộ dáng
không có một chút lo lắng, ngược lại vì Ngọc Nhi mà tìm cách.
Giờ phút này lại yên tĩnh kỳ lạ, Ngọc Nhi cảm giác không có đau đớn
như trong tưởng tượng, nàng len lén mở con mắt ra, nhìn Kỳ Lạc Ngân.
Kỳ Lạc Ngân trừng mắt với Ngọc Nhi, như hung thần ác sát nói: “Xú nha đầu, xem ra là nha đầu ngươi đương muốn bổn vương trong ngày hôm nay sẽ giáo huấn ngươi rồi! Dù sao nha đầu ngươi lúc này đã xác định rồi!”
Kỳ Lạc Ngân hung ác ném xuống, đối Ngọc Nhi nói, nghiêm túc thu hồi
bàn tay vung tay áo xuống phía sau lưng, chết tiệt rõ ràng là hắn không
hạ thủ được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi tái nhợt lại quật
cường, hắn rõ ràng là đã bị tác động.
Hiện tại chỉ có dùng lời nói để che dấu chột dạ ngay lúc đó.
“Nương nương sẽ không đáp ứng !” Ngọc Nhi mở to đôi mắt hạnh thiệt
lớn nhìn thẳng vào Kỳ Lạc Ngân, nàng mới sẽ không muốn thiếp thân nha
hoàn cho Vương gia nha, muốn làm, để cho người khác làm đi, nói đến cái
này thì trong nội cung này người mê luyến Tiểu vương gia này cũng không
thiếu, ngẫm lại sẽ tức, người cứ giống như một côn đồ vậy, có cái gì tốt . Hừ!
“Bổn vương nói sẽ đáp ứng chính là sẽ đáp ứng!” Kỳ Lạc Ngân câu dẫn
khóe môi ra, không có hảo ý mà nhìn Ngọc Nhi, không có mười phần nắm
chắc, hắn khẳng định cũng sẽ không dám nói như vậy.
“Sẽ không đáp ứng!” Ngọc Nhi tựa hồ đánh gãy lời của hắn, thần sắc thập phần phẫn nộ.
“Sẽ đáp ứng!”
“Sẽ không!”
“Sẽ!”
“Sẽ không! Sẽ không! Chính là sẽ không!”
“Bổn vương nói có chính là có!”
Hai người cứ lải nhải như vậy, giống như hai người con trai, rùm beng.
“Ngươi vô lại!” Ngọc Nhi thật sự chịu không nổi Tiểu vương gia này,
Vương gia côn đồ, người thối tha, nguyền rủa hắn ra cửa bị chó cắn, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, nói chuyện cũng không được!
“Ban đầu là ai vô lại đã nói bổn vương phi lễ ấu nữ ?” Kỳ Lạc Ngân
nói chuyện xưa, lúc trước hắn bị oan uổng là phi lễ nàng, thật sự là tức mà không làm gì được.
“Ngươi. . . . . .” Ngọc Nhi vừa định mở miệng mắng trả, đột nhiên Hạ Như Thanh đi tới. . . . . .
“Nương nương. . . . . .” Ngọc Nhi nhìn Hạ Như Thanh từ từ đi vào, đơn giản chỉ cần đem nhưng lời vừa rồi muốn mắng Kỳ Lạc Ngân mà cho nhịn
xuống. Nếu nương nương chậm một chút nữa thì tốt rồi, nàng sẽ đem cái
tiểu vương gia kiêu ngạo này mắng cho mất mặt luôn.
“Ngọc Nhi, không được vô lễ. . . . .