
.” Hạ Như Thanh liếc nhìn Ngọc
Nhi, lại chuyển con mắt nhìn về phía Kỳ Lạc Ngân, tiểu tử này thật sự có ý đối với Ngọc Nhi nhà nàng? Bất quá còn phải quan sát một chút.
“Lạc Ngân thỉnh an hoàng tẩu. . . . . .” Kỳ Lạc Ngân đánh giá người
mới đến, đây không phải là tân hoàng hậu mà hoàng huynh vừa sắc phong
sao, hắn vừa vặn muốn đi tìm nàng, bất kể như thế nào, tiểu nha đầu này
hắn xác định là muốn.
“Miễn lễ . . . . . .” Hạ Như Thanh vung khẽ ống tay áo, con mắt tinh
tế nhìn tiểu vương gia trước mắt, một thân cẩm bào màu xám, phong thái
phi phàm, một đôi mắt hoa đào mị người càng vì thanh tú trước mặt mà
tăng thêm vài phần tà mị, lông mi tinh xảo thoát tục, khóe miệng có chút nâng lên, xem ra sau này cũng là một kẻ gây tai hoạ.
“Hoàng tẩu, Lạc Ngân muốn hướng người xin một người. . . . . .” Kỳ
Lạc Ngân híp con ngươi đen lại, hơi cười nhìn Hạ Như Thanh, nhưng ánh
sáng lại rơi ở trên người Ngọc Nhi.
Vừa nghe Kỳ Lạc Ngân mở miệng, Ngọc Nhi liền bị dọa mặt trắng bệch
không còn chút máu, nàng gắt gao lôi kéo quần áo của Hạ Như Thanh, ngước mắt nhìn Hạ Như Thanh, nhẹ nhàng như nước, thật là đáng thương.
Đôi mắt Hạ Như Thanh nhìn bộ dạng đáng thương này của Ngọc Nhi, khẽ mở môi mỏng nói: “Tiểu vương gia đúng là cái nha đầu này?”
“Đúng vậy, không biết hoàng tẩu có thể đáp ứng hay không. . . . . .”
Kỳ Lạc Ngân nhìn bộ dạng đáng thương đau khổ của Ngọc Nhi, càng muốn đem tiểu nha đầu này mà xin đi, dám kêu cùng hắn, con mắt lớn lên rồi phải
không?
Ngọc Nhi hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kỳ Lạc Ngân, chuyển con mắt
đáng thương nhìn Hạ Như Thanh, nương nương ngàn vạn đừng đáp ứng, bằng
không nàng sẽ chết xương cốt liền cũng tìm không thấy . . . . . .
“Tiểu nha đầu này Bổn cung thật là yêu thích, không biết cho nha đầu
kia cùng Vương gia chơi vài ngày thì như thế nào?” Hạ Như Thanh nhẹ vỗ
về búi tóc của Ngọc Nhi, mấy ngày nay nàng phải đi sử ở Dạ Hàn Quốc,
cũng không tiện mà đem nha đầu kia mang theo bên người, Tiểu vương gia
này đã hướng nàng xin người rồi, nàng vừa vặn biết thời biết thế, cho
nha đầu kia đi theo Tiểu vương gia này chơi vài ngày.
“Nương nương, ta không muốn!” Ngọc Nhi liều mạng lắc lắc khuôn mặt
nhỏ nhắn, mịt mờ nhìn Hạ Như Thanh, môi anh đào phấn nộn càng làm cho
lòng người rung động.
Trời ạ, cùng tên hỗn đản kia chơi vài ngày, đây không phải đem nàng hướng hố lửa mà tống vào sao. . . . . .
“Ngọc Nhi cần phải hảo hảo tuân thủ quy củ a, cũng đừng làm loạn, Bổn cung mấy ngày nữa phải đi tiếp người. . . . . .” Hạ Như Thanh bất đắc
dĩ nhìn tiểu nha đầu này, đúng là chọc giận Kỳ Lạc Ngân này, mấy ngày
qua cũng làm cho nàng ăn uống khổ sở a, bất quá nàng lo lắng Tiểu vương
gia này cũng không nhẫn tâm, một màn vừa rồi nàng đã nhìn thấy rõ ràng. . . . . .
“Hạ Như Thanh ——” một giọng nam thanh thúy vang vọng tại trong tẩm cung.
“Tiểu Lương, ngươi đã trở lại? Trong hoàng cung hẳn nên xưng hô Bổn
cung là Hoàng hậu nương nương mới đúng!” Hạ Như Thanh liếc miết Bách Lý
Lương mới từ chỗ Tể tướng trở về, thay đổi nữ trang, toàn thân trang
phục đều màu đen, tóc đen như mực bị ngọc quan buộc lên cao, lọn tóc mềm mại lưu lại ở cần cổ, đọng lại một mùi thơm ngát.
Hai con ngươi lạnh lẽo lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Hạ Như Thanh, không chút sợ hãi.
“Tể tướng phải đi sứ Dạ Hàn Quốc chuyện này ngươi nên biết . . . . .
.” Từ môi mỏng của Bách Lý Lương nhổ ra mấy chữ, ngước mắt nhìn Hạ Như
Thanh, nữ nhân này quả nhiên không có đơn giản như vậy, chuyện Tể tướng
tư thông với địch quốc quả thật bị nàng đoán trúng.
“Nhĩ hảo biết người đi sứ lần này là người nào không?” Hạ Như Thanh
vẻ mặt âm hiểm nhìn Bách Lý Lương, quơ tay áo phượng, thêu tinh sảo tựa
hồ cũng đi theo lên xuống.
“Sẽ không phải là. . . . . .” Vẻ mặt Bách Lý Lương bất đắc dĩ nhìn Hạ Như Thanh, nữ nhân đáng chết, khẳng định là muốn hắn làm hộ vệ rồi . . . . . .
Quả nhiên đoán trúng.
“Chuyện này Bổn cung đương nhiên là nghĩa bất dung từ, thân là nam
sủng Nhị Hào của Bổn cung, những điều này phải là do ngươi làm . . . . . .” Hạ Như Thanh dùng vẻ mặt đương nhiên đối Bách Lý Lương trêu chọc
nói, lông mi dài hạ xuống quầng thâm nhàn nhạt, con mắt bạc bị màu đen
nồng đậm che dấu, da thịt như ngọc nhiễm lên màu trắng.
“Cái gì nam sủng Nhị Hào? Ta mới không thừa nhận! Làm hộ vệ coi như
bảo tiêu. . . . . .” Bách Lý Lương rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng, ai kêu hắn thiếu nợ nàng một ân tình, lại là một ân tình rất lớn.
Sớm biết như vậy thì không nên tìm đến nàng, hiện tại tốt lắm, được
ăn đúng là chết đi, khi nào thì mới có thể xoay người a. . . . . .
“Tiểu Lương nam sủng, tới, nhanh giúp Bổn cung dọn dẹp một chút, nếu
chậm sẽ không vượt qua được xe ngựa của Tể tướng, Bổn cung sẽ phải phạt
ngươi!” Hạ Như Thanh nhàn nhã ngồi ở trên giường phượng, nâng khóe môi,
hướng đến Bách Lý Lương mà phân phó, vốn muốn tìm Ngọc Nhi để thu thập,
đáng tiếc là nàng tạm thời bị gửi ở chỗ của Kỳ Lạc Ngân, hiện tại chỉ
còn bách Lý Lương, nàng cũng không phải là cố ý làm khó hắn .
Hạ Như Thanh cười trộm , mở con mắt bạc ra đùa