
ớt nhẹ trên tóc cô.
“Nói
cho em biết, anh có yêu em không?” Cô cứng đờ người, không nhịn được hỏi.
“Đương
nhiên! Tôi yêu em chết đi được.” Hắn ngả ngớn vịn vai cô, cúi đầu hôn môi cô.
Đây
không phải đáp án cô muốn! Cô phiền lòng đẩy hắn ra, cả giận nói: “Trả lời tử
tế vào!”
“Em sao
vậy?” Hắn hơi giật mình.
“Nếu
anh không thương tôi, tôi không cần nhọc công suy nghĩ……” Cô nghiêm túc nói.
Đúng
vậy, nếu hắn chỉ muốn đùa bỡn thân thể cô, chỉ muốn lên giường với cô, thế thì
cô chẳng cần hao tổn tinh thần, như vậy cô có thể không chút do dự bắn chết
hắn, tiện thể chôn vùi tình yêu của cô.
“Nhọc
công suy nghĩ gì? Rốt cuộc em đang nói gì?” Hắn khó hiểu nhíu mày.
“Anh
chỉ cần nói cho tôi biết anh có yêu tôi không là được!” Cô hất hất mái tóc dài,
hạ giọng.
Cơn tức
của hắn lập tức dâng trào, đang yên đang lành, cô nhắc tới loại chuyện vô nghĩa
này làm gì?
“Sao
đang lúc này mà em làm mất hứng vậy? Yêu? Yêu là cái quái gì? Tôi yêu hay không
yêu em thì thế nào? Tình yêu không chân thật bằng chính con người tôi, tôi đang
ở ngay trước mặt em, mà em lại chỉ cần yêu?” Hắn tay chống hông, giận dữ nói.
Hắn đã
từng cho cô ấm áp, nhưng hiện tại, hắn cho cô cảm giác còn lạnh hơn băng.
“Ý anh
là, anh không yêu tôi?” Nỗi chua xót trong lòng làm giọng cô nghẹn lại.
“Tôi……”
Hắn nói không nên lời, không biết niềm yêu thích của mình dành cho cô nên coi
là loại tình cảm gì.
“Anh
nói đi!” Cô gặng hỏi.
“Được,
muốn tôi nói thì tôi nói, tôi chưa từng yêu bất kì ai! Chưa bao giờ! Được
chưa?” Hắn vung tay rống to, xoay người đi về phía giường lớn.
Được
rồi……
Cô nhìn
theo bóng dáng hắn, thân thể hơi lung lay muốn ngã.
Sức lực
cô trong nháy mắt bị rút sạch, trái tim bị nỗi đau cắn xé hầu như không còn một
mảnh.
Một
người đàn ông không yêu cô, không đáng để cô dùng tính mạng đổi lấy.
Trong
tuyệt vọng, cô cởi dây chuyền ở cổ, nhấn chốt, sợi dây mềm nhất thời biến cứng,
thành một vũ khí sắc nhọn.
Đây là
thứ Giác Xuyên đưa, cô ta nói thuốc độc chứa trong vũ khí này cực kì có ích khi
đối phó với đàn ông đang cao trào, chỉ cần đâm một nhát, đàn ông có dũng mãnh
mấy cũng bị xử đẹp.
Cô nắm
chặt dao, đi từng bước tới gần Đoàn Duẫn Phi, tình yêu say đắm đã chuyển thành
sát khí.
“Thực
lòng mà nói, tôi căn bản không biết yêu là gì……” Đoàn Duẫn Phi đưa lưng về phía
cô đột nhiên mở miệng, xoay người ngồi xuống mép giường, sắc mặt từ phẫn nộ
chuyển sang âm trầm.
Cô cả
kinh, nhanh tay giấu dao ra sau lưng.
“Hai
tuổi tôi bị mang vào phòng thí nghiệm, ở đó mười một năm, trong đoạn thời gian
non nớt vô tà nhất đời người ấy, điều tôi học được không phải là lòng tin, mà
là thù hận.” Lần đầu tiên hắn chủ động nói về chính mình trước mặt một cô gái.
Băng
Thất Hàn kinh ngạc nhìn hắn, không lên tiếng.
“Em có
biết họ đối xử với chúng tôi thế nào không? Ngay từ nhỏ chúng tôi đã bị đưa vào
cơ thể các tế bào kim loại kì lạ, không ngừng giải phẫu, nghiên cứu, thí
nghiệm, chúng tôi giống như chuột bạch, tùy ý để họ khống chế thân thể, mà cũng
không có quyền nói “không”. Chúng tôi chỉ có thể chịu đựng đau đớn sinh ra khi
tế bào bị biến đổi, chỉ có thể một mình nuốt hết nỗi sợ hãi và tiếng gào thét
mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi……” Hắn càng nói tay càng nắm chặt, mặt
cũng vì nhớ lại những kí ức đáng sợ mà vặn vẹo biến hình.
Cô ngạc
nhiên trợn to mắt, hốc mắt bất tri bất giác nóng lên.
Hắn đã
từng trải qua những chuyện đáng sợ như vậy sao?
“Nhìn
tôi xem, tôi đã biến thành cái bộ dạng gì rồi?” Hắn giận dữ ngẩng đầu nhìn cô.
“Một con quái vật có đôi chân quái dị!”
Cô lắc
đầu, không ngừng lắc đầu, chảy nước mắt vì đau lòng cho hắn.
“Sinh
mệnh tôi được sinh ra từ hận thù, tôi không hiểu yêu là gì, chỉ biết là tôi có
thể bình tĩnh và đạt đến khoái hoạt nhờ vào mỗi người phụ nữ, tiếng tim đập, da
thịt mềm mại, ánh mắt sùng bái của họ, đối với tôi mà nói đều tốt đẹp mà vô
hại, nên tôi thích ở cùng phụ nữ……” Hắn tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng
tôi không yêu họ.”
Cô sụt
sịt, nghẹn ngào thở phì phò.
“Tôi
chưa yêu bất kì ai, nên không biết có yêu em không, tuy nhiên, có điều này tôi
phải nói cho em biết, dù tôi không thể hứa hẹn với em điều gì, cả đời này tôi
cũng sẽ không quên em……” Hắn chân thành nói ra tiếng lòng.
Đủ! Thế
này là đủ rồi!
Không
cần nói yêu, hắn không biết cảm giác yêu, buộc hắn nói yêu thì quá tàn nhẫn!
“Không
cần nói, em hiểu rồi……” Cô nước mắt lã chã không thể nói tiếp, điều duy nhất có
thể làm, đó là vứt con dao trên tay, nhào lên ôm chặt lấy hắn.
Ôm chặt
lấy hắn giống một người mẹ, người chị, người yêu, người vợ, cho hắn tình yêu,
cho hắn sự ấm áp.
Đoàn
Duẫn Phi kích động kéo cô sát vào người, tùy hứng hôn cô.
Hoa lửa
hừng hực thiêu đốt, lần này, bọn họ không hề giữ gìn, giao hết mình cho đối
phương, Băng Thất Hàn trong lòng hắn hóa thành một con chim lửa, có được sức
mạnh từ hắn, cô tin tưởng rằng, cô đã có dũng khí một mình đối diện hết thảy.
Mọi
việc qua đi, cô cho hắn một nụ hôn dài, rồi vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
“Em làm
g