
nh
như sấm sét, hộc máu ngã xuống đất, đau đớn thở hổn hển.
Người
phục vụ sợ tới mức đứng thẳng bất động đương trường, hoàn toàn không thể tin
đây lại là người đàn ông mới rồi còn hoang mang uống rượu giải sầu ở quầy bar.
Đoàn
Duẫn Phi cầm một xấp tiền quăng vào quầy bar, nhanh chóng bắt lấy tay Băng Thất
Hàn, ra khỏi quán bar hỗn loạn.
“Anh
buông tay!” Băng Thất Hàn liên tiếp giãy dụa kêu lên.
Hắn còn
đang nổi nóng, không thèm để ý cô, cô không nhịn được, giơ chân đá vào bụng
hắn, buộc hắn buông tay, nhưng hắn dễ dàng né tránh, chuyển người một cái, vọt
ra sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngửi hương thơm từ người cô.
“Quả
nhiên là em! Vừa rồi tôi còn tưởng mình đang nằm mơ……” Hắn mê man nói.
Thân
thể bị hơi thở của hắn bao phủ, cô một trận run rẩy, tim đập thình thịch.
Người
mấy ngày nay làm thay đổi trái tim cô, Đoàn Duẫn Phi, đang ở ngay bên cô!
Nhưng
cô không hy vọng gặp lại hắn, bởi vì lần này gặp mặt, có lẽ là nhạc dạo của cái
chết……
“Buông
tay……” Cô vô lực hô.
Đoàn
Duẫn Phi chẳng những không buông ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, mang ánh mắt
tò mò nhìn chằm chằm cô.
“Sao em
lại xuất hiện ở quán bar? Mấy ngày nay em đã đi đâu?” Hắn tò mò hỏi.
Cô
không phải mất tích sao? Thiên Quyền còn nói có thể cô bị Nặc Á Phương Châu
mang đi, nhưng hiện tại cô lại êm đẹp đứng trước mắt hắn.
“Tôi
không có nghĩa vụ trả lời anh.” Cô nhìn hắn, ngũ quan tuyệt mỹ vẫn lạnh lùng
như trước, tất cả những rung động và hoa lửa đều cẩn thận giấu ở đáy lòng.
“Em……”
Cơn tức của hắn lại bị khơi lên, cô gái này lại đạo mạo như hồi đầu mới gặp,
nếu là trước kia, hắn còn có thể trêu đùa cô, nhưng hiện tại hắn không có tâm
tình.
“Nếu
anh đưa tôi ra đây chỉ để hỏi cái này, vậy tôi đi được chưa?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Không
được!” Hắn cả giận nói, hai tay nhanh chóng giữ chặt bả vai cô.
Vất vả
lắm mới gặp được cô, hắn sao có thể dễ dàng buông ra, để chính mình ngã vào vực
sâu nhung nhớ?
Đúng,
nhung nhớ, hắn thừa nhận mình vẫn luôn nhớ cô, trừ cô, đầu hắn không thể chứa
cô gái nào khác.
Nhưng
hắn không muốn cho cô biết điểm này.
“Đoàn
Duẫn Phi! Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô tức giận, hắn dựa vào cái gì mà chất vấn cô
như phạm nhân?
“Tôi
chỉ muốn biết sao em lại có thể mặc quần áo thế này cùng mấy gã đàn ông đến
quán bar uống rượu?” Hắn nheo mắt đánh giá cô, giọng điệu tràn ngập mùi dấm
chua.
Áo đen
trễ cổ khoét vai, rãnh ngực đẹp đẽ ẩn hiện tạo thành hiệu quả hấp dẫn vô cùng,
thắt lưng và quần cạp trễ bó sát người làm những đường cong lung linh hiện ra
không sót chút gì, gấu áo buộc cao lộ ra vòng eo tuyết trắng, cô như linh xà
rút hết hơi thở của bọn đàn ông, làm bọn hắn không thể thở nổi.
Cô mặc
cái trang phục chết tiệt gì vậy? Muốn thu hút đàn ông đến ăn sống nuốt tươi cô
sao?
“Bản
thân đi giải trí không được sao?” Cô hừ lạnh, ngoảnh đầu ra chỗ khác, không
muốn đối diện với ánh mắt chăm chú làm người ta khô nóng đỏ mặt của hắn.
“Giải
trí?” Hắn nhướn mày, âm lượng tăng lên, “Em giải trí bằng cách cùng đàn ông đến
quán bar khoe khoang phong tình?”
Cô hơi
biến sắc, ra sức tránh khỏi tay hắn, cắn răng nói: “Cái này có liên quan đến
anh à, Đoàn tiên sinh? Anh có thể liếc mắt đưa tình cùng người phụ nữ khác, sao
tôi không thể uống rượu mua vui cùng đàn ông?”
“Em……”
Hắn ngậm miệng.
“Tôi
phải đi rồi! Anh tự quản mình cho tốt đi!” Cô làm bộ rời đi.
“Tôi mà
tự quản được mình thì tốt……” Hắn đột nhiên nói.
Cô giật
mình, nín thở quay đầu.
“Nếu
tôi quản được chính mình, sẽ không giống người điên làm cái gì cũng không đúng,
cả tâm trí sẽ không nghĩ đến gương mặt em, tất cả của em.” Hắn vẻ mặt cô đơn
nói.
Tim cô
đập thật nhanh.
Hắn
đang nói gì? Ý hắn là……
“Rốt
cuộc em đã hạ bùa mê thuốc lú gì cho tôi? Từ sau khi chạm qua em, tôi như ăn
morphine đâm nghiện, trừ em, tôi không muốn người nào khác cả.” Không còn gương
mặt tươi cười cuồng vọng, lúc này, hắn như đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà.
Lòng cô
kích động, nói không ra lời.
Cán cân
tình yêu vốn nghiêng kia đã trở lại điểm cân bằng sao?
“Anh……
Rốt cuộc muốn nói gì?” Cô khàn giọng hỏi.
“Em còn
không biết tôi đang nói gì sao? Tôi muốn em! Tôi muốn em đến điên cuồng!” Hắn
đi nhanh về phía cô, dùng sức ôm cô, nóng bỏng hôn môi cô.
A……
Hương
vị của cô thật tuyệt! Làn môi mềm mại này, đúng là thức ăn ngon hắn khát vọng
đã lâu, hắn thật muốn ăn vào bụng, càng muốn vĩnh viễn kề cận cô như vậy.
Cô nhắm
mắt, làm ấm đôi môi dày lạnh lẽo của hắn, đầu lưỡi nóng bỏng, cùng cái ôm làm
người ta hít thở không thông……
Đây là
mê dược hại cô đến thảm, sau khi hắn giải khai những trói buộc cảm xúc của cô,
cô trở thành một đứa lang thang, từng giờ từng phút đều nghĩ đến hắn, thậm chí
vì hắn mà phản bội cha mình.
Tình
yêu, làm hỗn loạn cuộc đời cô, nhưng cô không hối hận chút nào, không hối hận
vì đã yêu hắn.
Đoàn
Duẫn Phi đẩy hàm răng cô ra, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, quấn quýt với
lưỡi cô, cuồng dã mút lấy mật ngọt trong miệng cô, thật lâu không thể dứt ra.
Cô rên
rỉ một tiếng, hưởng ứng