
bực uống rượu, tâm tình như rơi
xuống đáy vực.
Đến Los
Angeles vốn để hưởng lạc với nhóm bạn gái của hắn, nhưng sau khi xuống máy bay
hắn lại không vực dậy được tí hứng nào, cảm giác nôn nóng bất an vẫn duy trì
như lúc ngồi máy bay, cho dù Betty kiều diễm tới đón cũng không thể khiến hắn
vui lên nổi.
Tệ hơn,
tình trạng giống hồi ở Nhật Bản lại xảy ra, khi lên giường với Betty, nụ hôn
nồng nhiệt của cô làm hắn buồn bực muốn chết, thân thể xinh đẹp cũng không mê
người như trước, thậm chí cả dáng vẻ khiêu khích của cô cũng như làm cho có……
Kết
quả, đương nhiên là không “làm” được, Betty tức giận ném vào mặt hắn một cái
gối, giận dữ chạy lấy người, còn tuyên bố tuyệt giao với hắn.
Hắn
nghĩ vấn đề là ở Betty, nhưng rõ ràng là không phải, bởi vì sau đó cả Anita và
Rosana cũng đều không đánh thức được nhiệt tình của hắn.
Điều
này làm hắn rất căng thẳng, chẳng lẽ hắn có vấn đề?
Một giờ
trước, người đẹp Colombia Rosana làm đổ nước vào quần hắn, giọng điệu liền mang
châm chọc giễu cợt hắn “không được”, chỉ vì hắn không có chút cảm giác nào với
công phu quyến rũ của cô –
Thực
đáng chết!
Đây là
nỗi nhục lớn nhất kể từ khi hắn chào đời!
Mỹ nữ
gần trong gang tấc, “Nam tính tôn nghiêm” của hắn lại thờ ơ, đó là một đả kích
lớn đến mức nào đây?
Sau khi
Rosana đi, hắn nản lòng đến quán bar này, bắt đầu điên cuồng uống Vodka, muốn
làm say chính mình, cũng thuận tiện làm tê liệt nỗi xúc động khó hiểu trong cơ
thể hắn.
Làm tê
liệt ý nghĩ điên rồ không nên có, là chạy đến Nhật Bản tìm Băng Thất Hàn!
Nhưng
suy nghĩ trong óc thật sự rất ương ngạnh, dù giờ phút này đầu óc đang choáng
váng, hắn vẫn nhớ đến cô.
“Damn
it!” Hắn chửi một tiếng, tức giận đến mức ném ly rượu thật mạnh vào quầy bar.
Sao hắn
lại lo cho Băng Thất Hàn đến vậy? Vì sao hắn vì một người phụ nữ mà phải uống
rượu giải sầu?
“Tiên
sinh?” Người phục vụ kinh ngạc hỏi.
“Này,
nếu một người đàn ông cứ vô duyên vô cớ nhớ đến một cô gái, nên lí giải thế
nào?” Hắn túm tay người phục vụ hỏi.
“Còn phải
hỏi à? Nhất định là anh ta yêu cô gái ấy rồi!” Người phục vụ mỉm cười.
“Yêu?”
Hắn ngây dại.
“Đúng
vậy, yêu rồi! Giống tôi luôn nhớ đến vợ tôi, muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, muốn đem
toàn thân cô ấy trở thành một bộ phận cơ thể tôi, muốn chia sẻ từng hơi thở,
thậm chí, đôi khi nhìn cô gái khác cũng tưởng tượng thành cô ấy……” Người phục
vụ nhiệt tình cười.
Đó là
yêu?
Tới giờ
hắn chưa từng có dục vọng độc chiếm một cô gái nào, nhưng đó là trước khi gặp
Băng Thất Hàn.
Thấy vẻ
mặt hắn phức tạp, người phục vụ lại nói: “Người chưa từng thực sự yêu sẽ không
biết, sinh mệnh ở khoảnh khắc gặp lại người mình yêu mới bắt đầu trở nên có ý
nghĩa.”
Hắn
ngẩn ngơ suy nghĩ về lời nói của người phục vụ, nhưng đầu óc hỗn độn vẫn không
thể sản sinh sự đồng cảm.
Đúng
lúc này, một nhóm khách ở bàn rượu phía sau phát ra tiếng cười càn rỡ, làm hắn
không thể nghĩ tiếp, hắn quay đầu trừng mắt nhìn đám người kia, phút chốc, hai
mắt hắn đăm đăm, nín thở bất động.
Một cô
gái quần áo khêu gợi quyến rũ đang bị bốn, năm người đàn ông vây quanh, nhìn
nghiêng mặt, quả thực cực kỳ giống Băng Thất Hàn mất tích!
Đoàn
Duẫn Phi dụi dụi mắt, lại chớp mắt liên tục vài cái, nghĩ mình bị lời nói của
người phục vụ làm loạn trí, mới nhìn cô gái khác thành Băng Thất Hàn.
“Mình
điên rồi……” Hắn thở ra, tự nhủ. Băng Thất Hàn sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhưng
khi hắn nghĩ đầu óc mình có vấn đề, cô gái chậm rãi quay đầu, một đôi mắt hạnh
lặng yên nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của hắn.
Cả
người hắn chấn động, tỉnh rượu hơn nửa, tế bào đã ngủ đông trong thân thể nháy
mắt sống dậy.
Cô là
Băng Thất Hàn! Trăm phần trăm là cô!
Nhưng
vì sao cô lại mặc quần áo gợi cảm như vậy tiếp rượu một lũ đàn ông ở quán bar?
Dựa vào tính cách của cô, thì không đời nào……
Vấn đề
của hắn chưa giải quyết được, đã thấy một lão già người Mỹ trong nhóm đó giữ
lấy bả vai Băng Thất Hàn, ghé sát mồm vào tai cô, cô nhíu mày, ẩn nhẫn cúi đầu
xuống, vẫn chưa phản kháng.
Lòng đố
kị làm Đoàn Duẫn Phi máu nóng sôi trào, phủ tạng trong cơ thể giống như bị axit
ăn mòn, xót như dao cắt.
Hắn
quắc mắt đứng dậy, đi đến chỗ lão già kia, lạnh lùng thốt: “Bỏ tay ra.”
“Cái
gì?” Người đàn ông kia khó chịu trừng mắt nhìn hắn.
“Tao
nói, bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.” Hắn lặp lại lần nữa, khuôn mặt tuấn tú
đọng sương.
“Đùa gì
vậy? Mày là cái quái gì? Dựa vào cái gì mà muốn tao……” Lão già còn chưa nói
xong, đã bị xách lên như con gà con, ném ra chỗ khác.
Mọi
người đều bị dọa ngây người! Nam nữ trong quán bar thét chói tai bỏ trốn, hắn
vươn tay bắt lấy Băng Thất Hàn, lôi cô ra khỏi đống đàn ông.
“Buông!”
Cô nổi giận nói.
Hắn
lạnh mặt, mắt điếc tai ngơ, tay vẫn giữ chặt cổ tay cô.
“Đợi
chút, sao mày có thể mang cô ta đi?” Một tên khác hét lớn một tiếng, chặn trước
mặt hắn.
Hắn đấm
một cú thật nặng, sét đánh không kịp bưng tai thay cho câu trả lời, đánh bay
những tên cản đường.
Những
người khác chĩa súng vào hắn, chỉ là chưa kịp nổ súng đã bị hắn quét chân nha