Polly po-cket
Cuồng Quân Tình Nồng

Cuồng Quân Tình Nồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322130

Bình chọn: 7.00/10/213 lượt.

ng phí thời gian cùng loại đồng tính nữ này dây dưa sao? Chúng ta đi thôi?” Hiển nhiên, cô ta cũng thấy chuyện xảy ra ở

trong quán bar.

“Tôi không phải người đồng tính luyến

ái?” Chẳng biết tại sao, giải thích lời nói rất tự nhiên thốt ra ra, hơn nữa nói xong đỏ mặt tía tai.

Mỹ nữ phát ra khinh bỉ cười lạnh.

Dư Lôi Ân ánh mắt lóe lóe, quay đầu lại đối với bạn gái lạnh lùng nói: “Bản thân mình tự lái xe đi về nhà.”

“Lôi Ân?” Mỹ nữ khó có thể tin thấp giọng kêu.

“Ừ?” Dư Lôi Ân hừ lạnh một tiếng, trong tinh mâu không nghi ngờ tản ra sắc lạnh .

Ngơ ngẩn Đường Vân lúc này mới phục

hồi tinh thần lại, mắt thấy mỹ nữ ngoan ngoãn đi trở về, không nhịn được kêu lên, “Không, cô không phải phải đi, tôi đi?” Nói giỡn, người đàn

ông này nói không chừng liền là cái tên biến thái sắc ma, để cho cô đơn độc cùng hắn ở lại cái vùng hoang vu này, ngày mai nói không chừng liền thấy có một cái xác chết lại là một cô gái không rõ thân phận .

Nhưng tiếc nuối chính là, mỹ nữ kia

nghe được là cái này khí thế lạnh băng của người đàn ông ra lệnh, mà

không phải cô này một cái phóng viên cỏn con .

“Đi sang ngồi?” Dư Ân Lôi lạnh giọng hạ lệnh, cũng động thủ đem cô cứng rắn đẩy tới bên kia.

“Anh. . . . . . Anh không thể như vậy.” Đường Vân kinh hoảng nhìn hắn đem thân hình cao lớn nhét vào trong xe

nho bé của cô .”Tôi có thể kiện anh?”

“Kiện tôi cái gì?” Hắn tựa hồ cảm thấy thú vị nâng lên khóe miệng, dù bận vẫn ung dung nổ máy xe.

“Kiện anh. . . . . . Kiện anh bắt cóc? “

“Tôi bắt cóc cô?” Dư Ân Lôi buồn cười,

ngay sau đó thu lại tươi cười, “Tâm tình của tôi thật không tốt, cô tốt

nhất là an tĩnh một chút cho tôi.” Hắn quay đầu cho cô một cái nhìn

chằm chằm lạnh lùng .

Đường Vân mới vừa muốn mở miệng ngay sau đó khép chặt, sợ hãi như loại dời núi lấp biển đánh úp về phía cô.

Trời ạ? Cô có thể hay không cùng số mạng với Phỉ Linh ?

Trêu đùa

Tối tăm trên bờ cát,

Chỉ có giai điệu sóng biển dâng mãnh liệt ,

Cùng ánh sao lấp lánh mê tình,

Nhỏ giọng bày tỏ tâm sự,

Khiêu khích đã từng khô kiệt tình yêu.

Hai phút sau, xe dừng ở một chỗ không người trên bờ biển.

Dư Lôi Ân cứng rắn đem theo cô xuống

xe, mặc cho cô liều mạng giãy giụa đi chăng nữa, hắn như cũ thoải mái

mà đem cô đi phía trước luôn.

Đường Vân nhìn thấy cách đó không xa

trên sườn dốc có một tòa biệt thự xinh đẹp, thế là lên tiếng thét chói

tai, mặc dù trong căn biệt thự kia hoàn toàn không có ánh đèn, giống như không nào ở người, nhưng bất kể như thế nào, cô cũng phải nỗ lực thử

một lần.

Nếu hắn thật sự đúng như cô nghĩ chính là cái kia người. . . . . . Vậy hắn nhất định sẽ giết cô diệt

khẩu, dù sao cô cũng biết tất cả bí mật của hắn ?

Cô cũng không hy vọng cứ như vậy chết đi không rõ , hơn nữa trước khi chết còn phải chịu hết lăng nhục.

Bầu trời đêm yên tĩnh , trừ thanh âm của sóng biển bên ngoài, cũng chỉ có một tiếng hét thê lương của cô cất lên.

“Câm miệng?” Đột nhiên, Dư Ân Lôi tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, so với cô thanh âm còn lớn hơn quát.

Đường Vân khi bị hắn rống hạ dữ dội sợ tới mức ngậm miệng lại.

“Cô đến tột cùng là người nào? Tại sao

muốn theo dõi tôi?” Thấy cô không có lên tiếng, hắn dùng sức nắm chặt cổ tay của cô.”Nói?”

Đường Vân nhịn xuống đau nhức, cật lực trả lời, “Tôi. . . . . . Tôi chỉ nghĩ muốn trả lại khăn tay cho anh.”

Hắn lạnh lùng cười một tiếng.”Cỏn con

mảnh khăn tay cần lớn như thế hoảng hốt sao? Cô cho rằng tôi là người

ngu à?” Ngay sau đó trầm xuống — gương mặt, đe dọa mà nói: “Sẽ không

thành thật mà nói, tôi liền cho cô đẹp mắt?”

“Anh muốn làm gì?” Đường Vân kinh hãi nhìn hắn.

“Cô cứ nói đi?” Dư Ân Lôi nhìn cô tính

phản xạ động tác níu chặt cổ áo , một tia hiểu rõ vào trong mắt, nhưng

hắn vẫn không biến sắc tiếp tục uy hiếp nói: “Nếu như không nghĩ có kết

quả như vậy, liền thành thật một chút, nói cho tôi biết cô là ai?”

“Toi. . . . . . Tôi tên là. . . . . . Gọi Đường. . . . . . Đường Vân.”

“Tôi là hỏi cô đến tột cùng là làm cái

gì?” Hắn bỗng chốc nheo lại mắt, từ trong con ngươi hẹp dài bắn ra tia

sắc bén lạnh lùng .”Cũng đừng nói cho tôi biết cô là phóng viên chết

tiệt ?”

Á? Đường Vân hoảng sợ mở to mắt, “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Anh buông tôi ra?”

“Cô tên là Đường Vân phải không?” Hắn

không có ý tốt dùng ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của cô, giọng nói nguy hiểm, trầm thấp.”Có người hay không nói qua cho cô tôi không có tính

nhẫn nại gì?”

Ngắm nhìn lấy cái khuôn mặt tà tứ càng ngày càng ép gần, Đường Vân không cách nào khắc chế run rẩy, khi bàn

tay hắn xoa lưng của cô thì hai chân cô càng thêm mềm nhũn, ngồi liệt ở trên bờ cát.

“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Tôi

là. . . . . . Là người đồng tính luyến ái.” Khi hắn thuận thế để lên cô

thì cô hô to ra tiếng.

Nghe vậy, Dư Lôi Ân đáy mắt tinh quang

chợt lóe.”Vậy sao? Người kia lúc nào cũng khiêu khích ánh mắt nhìn tôi

cũng không giống như vậy.”

Đường Vân lập tức giận đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, kháng nghị nói: “Tôi mới không có khiêu khích anh nha ?”

“Như vậy, là ai luôn là len lén nhìn

tôi? Giống như hận không được tôi lập t