Teya Salat
Cửu Dung

Cửu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328560

Bình chọn: 7.5.00/10/856 lượt.

sinh con. Hơn nữa, Băng Ngưng, nếu Cúc ma ma là mẹ ruột của cô, năm đó vứt bỏ cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, hiện giờ vì sao còn không nhận lại cô?".

Băng Ngưng nói: "Bà nói, bây giờ còn chưa đến lúc, sợ sau khi Lão phu nhân biết lại giận lây sang ta, đuổi ta ra khỏi Thẩm gia. Bà bảo chờ đến khi thời cơ chín muồi, bà sẽ nói rõ việc này với Lão phu nhân, đến lúc đó, mẹ con ta có thể nhận lại nhau rồi". Lúc Băng Ngưng nói những lời này, hết sức phấn chấn.

Tôi bình tĩnh hỏi han: "Băng Ngưng, hôm nay người gọi Thẩm Tề đến, vạch trần thân phận của Tiêu Tiếu cũng là muội phải không?".

Băng Ngưng gật đầu đáp: "Cúc ma ma nói số bạc này có liên quan tới Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân. Năm xưa Nhị công tử và Nhị phu nhân có ân huệ lớn lao với bà. Bà thà lấy cái chết đền đáp, nên hôm nay lúc Cửu Dung tẩu tẩu nhờ muội ra ngoài mua đồ, muội sợ việc này sẽ liên lụy đến Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân, bèn nói chuyện của Tiêu Tiếu cho Tam công tử".

Ánh mắt của tôi có phần sắc bén, nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng, nói: "Nếu nói vậy, năm ngoái Cúc ma ma muốn bóp chết ta, cũng bởi vì ta đã phát hiện ra bí mật của Mai Nhiêu Phi?".

Băng Ngưng đáp lời: "Là thế này, Cửu Dung tẩu tẩu. Lúc ấy Mai Nhiêu Phi đang bái tế Vũ Tương tẩu tẩu và Tiêu Tiếu, không khéo bị tẩu phát hiện. Lúc ấy Cúc ma ma đứng cách đó không xa, bà thấy tẩu đã tìm ra bí mật của Nhị thiếu phu nhân, liền muốn giết người diệt khẩu".

"Nhưng vì sao Mai Nhiêu Phi lại bố trí hương án bài vị bái tế Vũ Tương tỷ tỷ và Tiêu Tiếu giữa đêm hôm khuya khoắt như thế? Có lẽ nào chuyện Vũ Tương tỷ tỷ và Tiêu Tiếu thông dâm cũng đo đám Mai Nhiêu Phi vu oan?".

"Muội cũng không rõ lắm, Cửu Dung tẩu tẩu, những chuyện muội biết chỉ có vậy mà thôi". Băng Ngưng có phần xấu hổ nói.

Tôi nhìn Băng Ngưng: "Băng Ngưng muội muội, trừ những việc này, muội còn giúp Cúc ma ma làm những chuyện gì nữa. Muội kể từng việc cho ta biết đi".

"Là Vương Càn Nhất của sòng bạc Tam bảo phải không?".

Băng Ngưng nghe tôi hỏi vậy, trợn tròn hai mắt hỏi lại: "Cửu Dung tẩu tẩu, sao tẩu biết được? Chẳng lẽ tẩu đã biết trước à?".

Tôi lắc đầu, nói: "Lúc ấy ta chỉ hoài nghi đôi chút thôi. Trong thành Duy huyện luôn yên ổn, cũng không có giang hồ cao thủ gì có thể vô hình dùng ám tiễn giết người giữa đám đông như thế, mà sau đó lại không bị phát hiện, an toàn rút lui. Ta nghĩ mãi, thật sự chỉ có mình muội. Nhưng từ đầu chí cuối, ta đều không tin muội sẽ làm chuyện như vậy, giờ nghĩ lại, đúng là thế thật".

Băng Ngưng có phần lúng túng gật đầu, nói: "Là Cúc ma ma bảo muội làm thế. Bà nói nếu muội không làm như vậy, Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân nhất định sẽ gặp nguy hiểm". Trong đầu tôi lúc này bỗng sáng như gương, thì ra ngày xưa cha tôi không dưng bị người của sòng bạc Tam Bảo bắt, ngay sau đó dẫn tôi đến, tất cả chẳng qua là muốn dẫn dụ Thẩm Hồng đến mà thôi. Nếu Thẩm Hồng đi tức là lựa chọn ở bên tôi, hôn sự với Đỗ Linh Nhược phần lớn sẽ thất bại. Như thế, đương nhiên Lão phu nhân sẽ thất vọng cực điểm đối với Thẩm Hồng, đến lúc đó, gia nghiệp của Thẩm gia sẽ rơi vào tay nhị công tử. Thảo nào lúc Vương Càn Nhất sắp chết vẫn một mực nói: "Là...là...". Thì ra gã vốn muốn vạch trần kẻ đứng sau lưng thao túng sự việc kia, đáng tiếc gã còn chưa nói hết thì đã vong mạng.

Vừa nghĩ đến bấy nhiêu chuyện như thế đều có mưu tính cả, tôi chỉ cảm thấy trán ròng ròng mồ hôi lạnh. Cuộc sống của Thẩm gia bề ngoài thì êm ả, hóa ra lại chẳng khác nào sống giữa nơi sóng to gió lớn.

Nhưng tôi không tài nào nghĩ ra vì sao Cúc ma ma phải liều chết để giúp phu thê Thẩm Phúc. Song có một điều tôi đã hiểu rõ, đó chính là: Cúc ma ma không phải mẹ ruột của Băng Ngưng. Chuyện này có trùng hợp hay không tạm thời không bàn đến, nhưng nói tóm lại, trên thế gian này tuyệt đối không có người mẹ ruột nào lại sai con gái mình đi giết người phóng hỏa, làm những việc tội ác tày trời. Cúc ma ma không chỉ sai Băng Ngưng đi làm nhiều việc xấu như thế mà còn bảo cô bé đi giết người diệt khẩu, đây tuyệt đối không phải hành động của một người mẹ ruột. Huống hồ, tám chữ khắc trên miếng phỉ thúy của Băng Ngưng là "Không bỏ không rời, tuổi thơm hoài mãi", theo Băng Ngưng nói thì miếng ngọc phỉ thúy của Cúc ma ma có khắc "Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi". Từ những chữ khắc trên hai miếng phỉ thúy, có thể thấy rằng, hai miếng phỉ thúy này giống một đôi tình nhân hơn, chứ không phải là hai mẹ con. Vả lại, phỉ thúy trong suốt quý giá như thế, chắc chắn một hạ nhân như Cúc ma ma không thể có được. Mà theo lời bà ta nói, người bà ta tư thông năm đó cũng chỉ là một người đưa đồ ăn cho Thẩm gia, càng không có khả năng có được phỉ thúy vô giá này.

Trong lòng tôi đã thông suốt, nhưng lại không thể nói thẳng với Băng Ngưng. Giờ này khắc này, Băng Ngưng đã coi Cúc ma ma như mẹ ruột của mình, dù tôi có nói gì đi nữa, cô bé cũng sẽ không tin. Kỳ thực có đôi lúc, cũng chẳng phải thật sự không tin, chỉ là một khi trong lòng đã cho là thế, liền tìm đủ mọi loại lý do để bắt mình không tin. Băng Ngưng cô độc, từng lưu lạc chốn giang hồ, đương nhiên t