
sức mập mờ, kéo cô đi ra bên ngoài “Nếu như muốn biết
bản thân trông như thế nào khi mặc trang phục này...”
Bên ngoài, cả studio đều đang bận rộn bố trí sắp xếp công việc.
“Chỉ cần xem ánh mắt của bọn họ khi nhìn cô.”A Phổ cười đẩy cô ra.
Lâu Dịch đang phiền não đi đi lại lại gần cửa chính bỗng thấy cô ra ngoài,
chợt dừng bước, ánh mắt dần tập trung, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Ánh mắt ấy là kinh ngạc, tán dương, khích lệ.
Bên kia, Trần Dĩnh và nhiếp ảnh gia đang trao đổi, lúc này cũng dừng lại
đối thoại, ánh mắt nhìn cô trở nên tịch mịch, lạnh lẽo.
Tư Không Cảnh đang đùa giỡn v ới đạo diễn, ánh mắt từ từ rơi trên người cô thì lập tức tối lại.
Phong Hạ nhìn anh, từ trước tới nay ánh mắt của anh luôn tĩnh lặng, giờ đây
bởi vì cô mà trở nên gợn sóng, không khắc chế được càng lúc càng nóng
bỏng.
“Khụ khụ,” Đạo diễn đang cầm kịch bản lúc này mới ho
nhẹ mấy tiếng, nở nụ cười, “Phong Hạ này thật là không tệ, nói thế nào
nhỉ? Quả thực là phiêu dật xuất trần nhưng cũng không mất đi nét đáng
yêu.”
Những người khác cũng đều như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn về phía cô, ánh mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc v à than thở.
Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, liền cười một tiếng, lui về phía sau một
bước, định trở lại phòng hóa trang tạm thời tránh mặt một chút, ai
ngờ, Tư Không Cảnh chợt buông kịch bản xuống, bước chân về phía trước.
Phong Hạ bỗng giật mình, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ mỉm cười đưa tay về phía cô.
Trang phục của anh khác hoàn toàn của cô nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ kỳ, chiếc áo dài trắng, c ó m àu v àng đen vây quanh, cả người
toát lên ý vị ti ê n hi ệp nồng hậu.
“Nàng có nguyện ý
cùng tại hạ ở chốn bồng lai tiên cảnh thưởng trà ngon, đón gió mát,
ngắm trăng sáng, cưỡi mây trắng đi chu du tứ hải ?” Tất cả mọi người trong studio hôm nay cơ hồ chưa từng thấy qua phương diện này của Tư Không Cảnh
Tươi đẹp!!
Thường ngày anh luôn mang lại cảm giác lạnh lùng, làm xong công việc của mình
cũng sẽ không để ý đến người xung quanh, không có bất kỳ cảm giác dư
thừa khác
Vậy mà lúc này, trên khuôn mặt anh lại xuất hiện một nụ cười chân thực, tươi đẹp đến vậy
Thậm chí có thể nói vẻ mặt ấy vô cùng chú tâm
Phong Hạ nhìn anh không nhúc nhích, nhìn anh đưa tay về phía mình, và nói câu nói kia
Trong studio có rất nhiều người nhìn bọn họ chằm chằm, thật lâu sau, cô cười mỉm một cái cũng đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh
Cô nghe được rất rõ, trừ tiếng tim đập mạnh mẽ của mình, cũng vang lên những tiếng thán phục, tiếng nghị luận trong studio
Anh nhìn cô, không nói gì nữa, chỉ cầm chặt tay cô dắt cô đi vào chỗ chụp hình quảng bá cho bộ phim
Nhiếp ảnh gia cũng là người chuyên nghiệp, thấy vậy cũng không nói câu nào,
chỉ lo chuẩn bị tiếp rồi kêu hai người vào chỗ để bắt đầu công việc
"Rất tốt, bả vai nghiêng sang một bên" "Ừ, cười nào!" . . . . . .
Ống kính bắt đầu di chuyển, mặt cô khẽ lo lắng, khẩn trương nhưng nhìn động tác của anh bình tĩnh, tự tin cô cũng dần dần làm quen
Bởi vì
hai người đã quá mức quen thuộc, nên dù chỉ một ánh mắt cũng có thể biết trước động tác tiếp theo của đối phương mà dễ dàng kết hợp
Trong ánh mắt là hình bóng của đối phương, mọi thứ xung quanh dường như không tồn tại
Hai người bây giờ giống như đang chìm vào đoạn giai thoại tình duyên tươi
đẹp của họ mà không hề bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào của studio
Được sống cùng người mình yêu, một đời hạnh phúc. Trong thế giới rộng lớn
này mà họ vẫn tìm được nhau, vẫn yêu nhau, có thể cho cô cầu xin được
sống cùng anh kiếp sau nữa hay không?
"Tốt lắm!"
Lúc này
nhiếp ảnh gia vỗ tay khen ngợi, bỏ máy ảnh xuống vẻ mặt tươi cười nhìn
Phong Hạ “Sum¬mer, cô nên cảm ơn Uranus trước đi, tôi tin tưởng tổ hợp
này sẽ rất thành công, mà những bức ảnh này nếu được đưa ra sẽ gây ảnh
hưởng rất lớn, cho nên nếu sau《 Hồng Trần 》cô trở nên nổi tiếng thì cậu
ta chính là người có công lớn nhất đấy!”
Theo lời nói của nhiếp ảnh gia, những diễn viên khác cũng vỗ tay khen ngợi, mà Trần Dĩnh nhìn cô càng thêm khó chịu
"Vâng, cám ơn." Phong Hạ nghiêng người, nhìn Tư Không Cảnh cười cười "Trong
lúc đóng phim chung, tôi nhất định sẽ học được rất nhiều từ Tư Không
Cảnh"
Lúc này anh thu hồi vẻ mặt dịu dàng, cầm lấy tay của cô, giữ một khoảng cách giữa hai người, rồi quay sang gật đầu với cô
Cẩn thận từng chút
Nhìn như vậy, sự ăn ý giữa hai người vừa rồi khiến người khác nhìn mà rung
động, không thể nghĩ khác hơn là Tư Không Cảnh có kinh nghiệm đang dìu
dắt người mới chứ không phải giữa bọn họ có mờ ám, lén lút
Những
diễn viên khác lúc này bắt đầu chụp ảnh, mấy người bọn anh thì sau khi
chụp xong bắt đầu thảo luận kịch bản với đạo diễn và biên kịch
Trước đó có thời gian Phong Hạ đã xem qua kịch bản hai lần, quyển kịch bản
này là được sửa từ một quyển tiểu thuyết rất hay mà thành, chuyện xưa
tình tiết chặt chẽ, sửa lại cũng rất tốt
Nhưng sau khi xem xong kịch bản điều đáng