
ọi thẳng tên hắn.
Hắn cũng không để ý,“Nơi này là Phú Quý sơn trang, ta là nhị thiếu gia
sơn trang.” Dừng đũa, hắn nhìn nàng, làm như vô tâm hỏi:“Tiểu huynh đệ
hoàn toàn không biết gì về nơi này sao?”
Nàng đương nhiên đáp,“Không biết a.” Nàng giơ tay chỉ chỉ lên
trời,“Ngươi cũng nhìn thấy ta là từ trên rơi xuống, ta là mạc danh kỳ
diệu xuất hiện như vậy, ngươi nghĩ ta hiểu biết bao nhiêu với thế giới
này của các ngươi.” Nếu không phải trương phá ký thi (???) , nàng còn
muốn hỏi xem đây là triều đại nào a.
“Muốn ta thuyết minh đại khái một chút cho ngươi sao?” Hắn tao nhã hữu lễ hỏi.
“Vậy thì quá tốt.” Mộ Dung Lợi nhất thời không nghĩ đến hắn tại sao
không nghi ngờ về phương thức nàng xuất hiện, thậm chí không hiếu kỳ về
nơi nàng từng ở trước đây. Sau này nhớ lại, nàng mới hiểu được nam nhân
này có bao nhiêu phúc hắc!
Diệp Thế Cẩm thanh âm ôn nhuận lộ ra một cỗ độc hữu thanh lãnh, nghe vào trong tai giống như gió mát sơn tuyền. Cho nên, nghe hắn chậm rãi giới
thiệu Đại Đường phong thổ nhân tình, Mộ Dung Lợi cảm thấy đây chính là
một loại hưởng thụ, hơn nữa hắn còn là một cực phẩm soái ca, quả thực là hưởng thụ trong hưởng thụ.
Giấu giếm thanh sắc đảo qua biểu tình thèm nhỏ dãi của nàng, Diệp Thế
Cẩm âm thầm buồn cười trong lòng, lại không có nửa điểm không hờn giận.
Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hắn không phải chuyện xấu, mà còn dễ dàng hơn
cho một số chuyện, chung quy so với Ôn Nhu tham luyến nữ sắc , nàng còn
dễ dàng đối phó hơn.
Trước khi đánh thức nàng, hắn đã phân phó từ trên xuống dưới bên trong
trang phải kín miệng về chuyện liên quan tới Ôn Nhu, khi nào hắn đạt
được mục đích mới nói cho nàng biết .
“Đi thôi, trước mang ngươi đi thăm Tẩy Mặc Các ta ở” Nói nửa ngày, hắn
quyết định mang nàng ra bên ngoài đi dạo quanh Mai Lâm một chút, nếu
không cô nam quả nữ, trong đầu hắn ngẫu nhiên lại hiện lên một đoạn ngắn giấc mộng xuân, hại hắn cơ hồ cầm giữ không được muốn gục ngã.
Vì ngày hôm qua rơi xuống đang là buổi tối, nàng lại nhất thời không
quan tâm tới xung quanh, hiện tại ban ngày đi ra ngoài vừa thấy, Mộ Dung Lợi trên mặt lập tức trắng bệch.
Mai Lâm! Một mảng lớn Mai Lâm!
Tối hôm qua một mảnh Mai Lâm trong mộng kia cùng cảnh trước mắt kỳ dị
này hòa hợp thành một thể, nàng cơ hồ phân không rõ cảnh trong mơ với
cảnh thật nữa .
“Làm sao vậy?”
“Thật sự là gặp quỷ!” Đối với câu hỏi của hắn , nàng mắt điếc tai ngơ,
thì thào tự nói,“Như thế nào lại giống Mai Lâm trong mộng tối hôm qua
như vậy?”
Diệp Thế Cẩm nghe vậy liền nhíu mi. Mai Lâm?
Đêm qua trong mộng hắn mơ thấy trên một phiến hoa mai , hắn ăn nàng sạch sẽ, chẳng lẽ nàng cũng mơ giống như vậy?
Không, không đúng, nếu đúng thì mặt nàng hẳn là đỏ lên chứ không phải trắng bệch……
“Ngươi mơ thấy cái gì?”
Tựa như đột nhiên hoàn hồn , Mộ Dung Lợi quay đầu nhìn hắn nói:“Ngươi có tin hoa mai ăn thịt người không?” Không đợi hắn trả lời, nàng lại tiếp
tục nói:“Ta thấy hoa mai thật lớn trong mộng, một mảnh sương trắng bao
phủ quanh nó, rõ ràng hoa nở đẹp như vậy, nhưng ta có cảm giác chúng
muốn cắn nuốt ta, hơn nữa lúc đó ta không thể dời đi được.”
Giống như bị người khác vạch trần tâm sự, bên tai Diệp Thế Cẩm nóng
bừng, trên mặt cũng có chút hồng hồng, hắn mất tự nhiên nắm tay che ở
bên môi , dẫn theo vài phần giải thích né tránh,“Một giấc mộng mà thôi,
có khả năng liên quan đến nơi ngươi rơi xuống là Mail Lâm, đừng để ở
trong lòng.”
Mộ Dung Lợi không nghi ngờ hắn, nhân tiện lên tiếng:“Cũng đúng,nghĩ như vậy quả nhiên tốt hơn nhiều.”
“Đi thôi, ta mang ngươi đến Mai Lâm đi dạo.”
“Thời điểm hoa mai nở, nơi này nhất định rất đẹp.” Nàng vừa đi dạo trong Mai Lâm, vừa cảm thán.
Ánh mắt Diệp Thế Cẩm bắt đầu dịu dàng,đưa tay sờ một cành mai, giống như có thể nghe thấy nhịp đập của cây. Hắn vốn yêu thích hoa mai từ nhỏ,
thích nhất là lục ngạc mai. Vì thế, liền sai người trồng mai tại nơi hắn ở, mỗi khi có bông tuyết trắng xóa, hoặc bước chậm trong Mai Lâm, hoặc
dựa vào cửa sổ thưởng thức mai, luôn luôn ôm ấp những tình cảm khác
nhau.
Chậc!
Mộ Dung Lợi nhìn thẳng mắt. Hắn trời sinh gương mặt mang theo vài phần
thanh lãnh(trong trẻo và lạnh lùng), một nét ôn nhu dịu dàng này cũng đủ sức giết người, đánh thẳng vào trái tim nàng, lúc này nàng đã quyết
định cho dù hắn bị cong, cũng muốn uốn cho hắn thành thẳng. ( Chị nghĩ
anh bị gay nên muốn uốn lại cho thẳng )
Chờ Diệp Thế Cẩm hoàn hồn thu lại hướng nhìn, ý cười đã tràn đầy khóe
mắt. Bộ dáng nàng si mê thật đáng yêu! Hắn nhịn không được giơ tay nhéo
cái mũi thẳng khéo léo của nàng, cười nói:“Nhìn cái gì mà nhìn đến
choáng váng thế này.”
“Diệp Thế Cẩm, ngươi rất đáng nhìn.” Ngươi nếu không thích nam nhân thì lại càng tốt.
“Thích nhìn?”
“n.” Nàng dùng sức gật đầu, đồng thời lấy lưng tay xoa xoa nước miếng tàng hình.
“Vậy nhìn đi.” Hắn tiến đến nói nhỏ bên tai nàng, mang theo một chút hương hoa mai xẹt qua.
Bị hắn đột nhiên vô cùng thân thiết, Mộ Dung Lợi cơ hồ muốn nhắm mắt chờ hắn hôn, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng nơi này là thời cổ đại
bảo thủ, mặc d