Polaroid
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328612

Bình chọn: 9.5.00/10/861 lượt.

hư vậy họ

vẫn bắt Vũ đi em có thể đoán được là vì chuyện gì. Lần này không phải

lần đầu, đúng không?” Tôi hỏi.

Nguyên Húc hơi nhíu mày: “Ừ, ba tháng này lúc em không có ở đây, các

trưởng bối năm lần bảy lượt cố tình thuyết phục anh ta. Ngại tình cảm và thể diện cho nên Vũ không thể từ chối ngay, anh ấy đành phải bảo chờ em về tham khảo ý kiến của em.”

Ngại tình cảm và thể diện? Quả là như thế. Có rát nhiều người trong

số họ đã từng kề vai sát cánh cùng ông nội tôi lập nên giang sơn này, có những người còn là bậc chú bác của tôi và Vũ. Số còn lại rát nhiều

người là thành viên trong họ cũng tính là trưởng bối của tôi. Vì vậy bất kể thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt họ vài phần.

Nhưng tuyệt đối không phải vì nhượng bộ họ mà chúng tôi phải từ bỏ

nguyên tắc của chính mình, đặc biệt là sự kiên trì từ trước tới giờ của

cha tôi.

Tính tình Vũ quá hiền lành cho nên họ mới dám cậy già mà lên mặt với

anh, không lo ngại gì. Còn lúc đối diện với tôi họ không dám làm càn như thế, bởi vì tôi đã mất hết tính người rồi…

“Vẫn là Đỗ Trọng Niên làm loạn nhiều nhất à?” Tôi hỏi

“Đúng vậy, ông ta mấy lần nói với Vũ rằng ‘Lúc ta và ông nội cháu

cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, ông nội cháu cũng buôn bán mặt hàng

này. Có thể mang về lợi nhuận vô cùng lớn, vì sao bây giờ lại không làm

được?’ Có lẽ cuộc họp lần này cũng là ông ta bày trò.”

“Cùng ông nội em tranh đấu giành thiên hạ? Ha, em vẫn còn nhớ, năm đó ông ta chỉ là lái xe của ông nội em thôi. Thôi thì nhân lúc ông ta cảm

thấy công lao mình to lớn quá như vậy, em cũng nên tặng một quà cho ông

ta mới phải chứ nhỉ.”

Nguyên Húc nhìn tôi một cái, cười nhạt, không hỏi thêm nữa.

Người giống Đỗ Trọng Niên như vậy, trong nội bộ xích Vũ không chỉ có

một người. Địa vị thì cao nhưng thực sự chẳng làm được việc gì, tỏ rõ

mình chính xác là một con mọt.

Mấy năm nay Xích Vũ bên ngoài thì hoành tráng nhưng thực ra bên trong còn tồn tại rất nhiều vấn đề, bọn người già ngồi đó kiêu ngạo kể công

này chính là tai hoạ ngầm lớn nhất.

Đúng là vua nào thần nấy. Tầng lớp lãnh đạo Xích Vũ đáng lẽ phải thay đổi từ lâu rồi, tôi vẫn đang xem xét đưa những người trẻ tuổi đủ năng

lực và đáng tin cậy đến thay thế họ. Hàn Tĩnh Ảnh là một ứng cử viên

không tồi, chỉ là…

“Nguyên Húc, em nghe nói các anh đã hoàn toàn chiếm giữ được Lôi thị?”

“Ừ, người nhà họ Lôi đã bị giết sạch sẽ rồi, chỉ còn lại người lãnh

đạo của họ – Lôi Trạm. Chắc em cũng nghe rồi, hắn ta… mất tích.”

“Chuyện này thì em biết, em còn nghe nói, Hàn Tĩnh Ảnh cũng mất tích luôn rồi. Nguyên Húc, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”

“Ừm, chuyện này… nói ra thì hơi phức tạp.” Anh ta cúi đầu hơi trầm tư một chút, sau đó nói “Có thể hiểu đơn giản là, hai người họ khổ sở vì

chữ tình, cho nên “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (1).” ( (1)

xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký”, có nghĩa là Vướng

vào vòng tục luỵ trai gái thì người anh hùng sẽ không còn chí khí nữa)

“Cái gì? Không phải anh định nói với em là…” Tôi không nói được nữa, nếu thực sự là như thế thì cũng buồn cười quá đi.

Nguyên Húc nhìn thấy vẻ mặt của tôi lại phá lên cười: “Ngưng Tịch,

trí tưởng tượng của em bay xa quá? Họ không bỏ trốn. Chỉ là cùng yêu một cô gái, nhưng cô gái đó lại mất tích cho nên hai người họ cùng đi tìm

cô gái mà thôi.”

Nghe thấy anh nói tôi cũng thấy buồn cười vì trí tưởng tượng của

mình. Cơ mà việc này không thể trách tôi được. Bởi vì loại chuyện này

chúng tôi đã thấy quá nhiều trên đảo Tái Sinh rồi.

Nhưng chuyện này vẫn có vẻ rất kì lạBọn họ cùng yêu một cô gái, chẳng lẽ trước kia bọn họ có quen biết nhau? Quen biết thế nào?

Tôi đã từng cho người điều tra thân phận của Hàn Tĩnh Ảnh, hắn trước

giờ chưa từng gia nhập Lôi thị. Việc này còn có uẩn khúc gì mà tôi chưa

biết đây?

Còn nữa đã diệt trừ tất cả đám người còn lại của Lôi gia, vậy tại sao Hàn Tĩnh Ảnh lại không giết Lôi Trạm? Họ không phải là tình địch của

nhau sao? Nói công nói tư hắn phải không thể buông tha cho Lôi Trạm mới

đúng.

” Nguyên Húc, nói rõ hơn đi.”

“Anh cũng chỉ biết đại khái là Tĩnh Ảnh và cô gái đó đầu tien là một

đôi, là Lôi Trạm hoành đao đoạt ái, Tĩnh Ảnh bị hăn bức ép đến mức phải

đi tha hương. Hắn gia nhập Xích Vũ chính là muốn tìm Lôi Trạm báo thù,

cướp lại cô ta.”

Tôi cười: “Vậy lần này là anh ta lấy việc công làm việc tư à? Chẳng

trách em vẫn luôn cảm thấy, anh ta làm việc rất liều mạng, vô cùng ác

độc. Thì ra bởi vì anh ta có một sự cổ vũ trong lòng.” Đáng tiếc, nguồn

động lực ấy không phải vì Xích Vũ.

Tôi vẫn nhớ hoàn cảnh lúc hắn gia nhập Xích Vũ lúc trước…

Một đêm, không biết anh ta tìm hiểu tin tức ở đâu, biết rõ xe của tôi và Vũ sẽ đi qua con đường đó. Hắn quỳ ở chỗ ấy, hai mắt đỏ sậm, luôn

miệng liến thoắng nói muốn gặp người quản lí của Xích Vũ. Vũ là người

thế nào mà hắn nói muốn gặp thì được gặp chứ, súng của Nhược Băng suýt

nữa thỉ nổ thẳng vào người hắn…

Nếu không có Vũ, hắn đã chết lâu rồi.

Câu nói đầu tiên sau khi hắn được Vũ chính là chỉ cần để hắn gia nhập Xích Vũ, hắn đồng ý bán mạng.

Vũ kh