
i bời, uống rượu kiếm tiền ở quán bar, bị coi
thường quá đáng cô tức quá đã đổ hết rượu lên mặt đối phương, ánh mắt
sắc lẹm, chẳng hề có chút sợ hãi và hối hận.
Sau khi xả giận xong rồi cô vẫn không thoát khỏi chuyện này được, chỉ cần còn cái mạng này thì
cô vẫn kiên cường như thế, lúc đó cô vẫn chưa biết thế nào là sợ.
Sau này, Khưu Lạc giúp cô dẹp yên chuyện đó, anh nhìn cô đầy hứng thú và
nói: “Tôi sẽ cho em cảm giác khác hoàn toàn thế này, em có muốn không?”
“Muốn!” Cô trả lời ngay mà không suy nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, cô được nếm cảm giác tuyệt vời khi có trong tay tiền bạc
và thế lực. Cuối cùng thì mình cũng có thể coi thường người khác, có thể sống ở một tầng lớp khác. Có thể vì tất cả mọi thứ mình có và vinh
quang của mình đều ở trên người Khưu Lạc cho nên cô đã nảy sinh tình cảm vô cùng phức tạp với anh.
Dựa dẫm, ngưỡng mộ, kính nể, tán thưởng và… sợ hãi.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Khưu Lạc. Cô đã từng mượn rượu giả say để hôn
anh, anh chỉ cười và thuận theo ý cô. Ngày hôm sau tỉnh dậy cô mới ngộ
ra, anh cũng là người không có trái tim, hoặc là trái tim đã bị người
khác lấp đầy.
Cả hai người đều cần nhau, nhưng không yêu nhau.
Ba năm trước cô theo anh về nước.
Lần anh và Ngôn Thiên Hạ gặp nhau ở câu lạc bộ cao cấp của Nhật, anh đã nói với Thiên Hạ: “Cô ấy không phải người tình của anh, cô ấy là người
yêu”.
Cô đã cảm nhận được sự khác lạ trong con người Khưu Lạc.
Sau đó cô đã thấy Khưu Lạc tức giận, những ngón tay cầm quạt xanh xao,
anh tức giận vì Ngôn Thiên Hạ: “Đã sống cùng Châu Cẩn Du nửa năm nay,
bây giờ cô lấy tư cách gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?”.
Hóa ra Khưu Lạc cũng có tình yêu.
Hóa ra, quãng thời gian cô và Khưu Lạc sống cùng nhau cũng chính là quãng thời gian Thiên Hạ và Cẩn Du sống cùng nhau.
Hóa ra, Khưu Lạc cũng có lúc giận đến phát điên, giận đến mức muốn báo thù.
Đáng tiếc tình cảm của anh ấy chôn giấu quá sâu, đáng tiếc Ngôn Thiên Hạ lại quá đề phòng, đáng tiếc hai người họ khác xa nhau quá, đáng tiếc hai
người họ vẫn chưa bên nhau…
Trần Giai Vân ngồi nghĩ lại mọi chuyện.
Cho đến khi Khưu Phàm ra đời, cô đã bị cuốn vào trong đó.
Tên đứa bé là do cô đặt, cô hy vọng nó là một đứa trẻ bình thường, không
phải trải qua quá nhiều đau khổ vui sướng. Khưu Lạc đã làm hộ tịch cho
đứa bé, anh đã nhận nó. Đột nhiên bức tranh màu xanh về một gia đình ba
người hiện lên trước mặt cô. Cô thích cảm giác ổn định như thế này,
không liên quan đến tình yêu, bởi vì tình yêu của cô đã phản bội cô mà
đi.
Trần Giai Vân lặng yên nghe tiếng thở của Khưu Phàm, nhẹ nhàng, đều đều, em bé khẽ mở miệng, nước dãi theo đó mà chảy ra.
Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trên thế giới này ít nhất đã có một người
gắn bó chặt chẽ với cô, có huyết thống với cô, không gì chia cắt được.
Cô ngây người nhìn gương mặt khi ngủ của Khưu Phàm, thỉnh thoảng em bé
lại động chân động tay, cô nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ ấy, cảm
giác mềm ngọt như viên kẹo.
Đứa bé khi lớn lên nhất định sẽ rất
đẹp. Có điều do sinh trước ba tuần, không đủ tháng, cho nên muốn đứa bé
khỏe mạnh thì cần nhiều sự yêu thương chăm sóc hơn nữa.
Ding,
ding, tiếng chuông cửa vang lên, Khưu Lạc đẩy cửa vào. Anh đến bên
giường ngủ của Khưu Phàm, nhìn đứa bé ngây thơ ngủ bất giác anh cười và
nói: “Sao ngủ chẳng có tí khí chất nào thế này, lại chảy dãi nữa, xấu
quá!”.
“Có lẽ ngày bé anh cũng ngủ như thế đấy!”. Giai Vân biện hộ cho đứa trẻ.
“Sao em biết nó không học em chứ?” Anh nói khiến gương mặt Giai Vân ửng hồng.
Khưu Lạc nhìn đồng hồ trên tường rồi bảo Giai Vân: “Thời gian hẹn với bác sĩ đến rồi, em nhanh chân lên một chút, đừng làm con thức giấc, anh đi lấy xe đợi hai người ở dưới tầng”.
Trần Giai Vân nhìn theo bóng anh
và đột nhiên cảm thấy mọi thứ thay đổi thật là nhanh. Cô đã từng nghĩ
rằng tất cả mọi hạnh phúc đều đã theo Frank ra đi, nhưng Khưu Phàm lại
mang lại cho cô thứ hạnh phúc khác, một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Trần Giai Vân cẩn thận ôm Khưu Phàm, mặc cho bé bộ quần áo trẻ em, trên áo
còn có một cái đầu lợn xinh xinh. Khi Khưu Lạc nói bộ quần áo này nhiều
màu sắc, nhưng khi Giai Vân mặc cho đứa bé lại thật đáng yêu.
Giai Vân ẵm đứa trẻ vào trong xe, Khưu Lạc lái xe đến bệnh viện.
Do sinh sớm nên sức đề kháng của Khưu Phạm khá yếu vì vậy mỗi ngày đều phải đến viện kiểm tra sức khỏe.
Khưu Lạc luôn đi cùng.
Trong bệnh viện, tất cả mọi người đều gọi Giai Vân là “cô Khưu”. Bác sĩ chăm
sóc đặc biệt và cô hộ lý do gặp nhiều lần rồi nên khá thân mật. Bác sĩ
khuyên cô là sản phụ sau khi sinh cũng nên thường xuyên kiểm tra sức
khỏe, dù gì sức khỏe cô cũng khá yếu. Do vậy Khưu Lạc kiên nhẫn chờ đợi
hai người kiểm tra xong rồi lại đưa họ về nhà.
Trên đường về nhà, đứa trẻ chìm trong giấc ngủ say. Khưu Lạc lái xe, Giai Vân im lặng ngồi bên tay lái phụ.
Xe vào thành phố, không lâu sau hai người đã về đến biệt thự ở trung tâm.
Đèn đỏ sáng, một đám người đi bộ nhanh chân bước qua vạch, ai ai cũng ăn
mặc rất rực rỡ tạo nên phong cảnh đầy sức sống, trẻ trung cho cả thành
phố.
Các tò