Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322474

Bình chọn: 8.00/10/247 lượt.

o vút đi trên đường.

Đường Mộc Thục sau khi nói xong một đoạn dài liền quay sang hỏi anh: “Anh nói xem có vui không?”

“Ờ”. Châu Cẩn Du đáp lại một tiếng rồi bổ sung thêm một câu: “Rất vui, em vui là được”.

Đường phố ở khu trung tâm mua sắm rất náo nhiệt, người người qua lại đông đúc tạo thành một không khí rất ấm áp, Thiên Hạ đi bộ trong dòng người ấy,

một mình nhưng lại không hề cảm thấy cô đơn.

Cô vừa bước đi vừa

nhìn ngắm bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt, nhìn một tấm poster thời thượng treo trên một tòa nhà cao tầng, nhìn một chiếc xe đẩy bán kem bên

đường, nhìn một người mẹ dắt tay con bước qua đường, nhìn một đôi nam nữ thanh niên dắt tay đi bên nhau… bao nhiêu sắc thái của con người đã lấp đầy thế giới của cô.

Thực ra nếu mở mắt thì sẽ nhìn thấy vô vàn

bức tranh tươi đẹp của cuộc sống, bi thương là do tự mình chìm đắm trong bi thương. Nếu như sự việc đã định đoạt rồi thì cần gì phải nghĩ ngợi

nữa? Thà rằng sống thoải mái một chút, tự do một chút đi!

Thiên

Hạ bước vào một cửa tiệm và mua một chiếc áo len trắng rất hợp với chiếc váy mới mua. Sau khi rời khỏi tiệm cô lại tạt vào bên đường mua kem

cốc.

Ngắm đông ngắm tây thời gian cũng đã trôi qua, trời cũng dần tối. Thiên Hạ gọi taxi về nhà trước khi trời tối hẳn.

Khoảng hai mươi phút sau xe đã dừng trước cổng nhà.

Thiên Hạ trả tiền và cầm hai túi đồ xuống xe. Tiếng giày cao gót vang lên trên nền đã khiến một người tỉnh giấc.

Trần Giai Vân đang ngồi trên bậu cửa nhà họ Ngôn ngẩng đầu lên cùng lúc Thiên Hạ đang nhìn bốn phía đi vào.

Thiên Hạ nắm chặt hai túi đồ trong tay và tự hỏi tại sao Trần Giai Vân lại ở đây?

Cô ôm hai tay, mái tóc dài tung bay, ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên nhìn.

Đó là màu đen nặng nề và đầy áp lực, ánh mắt càng lạnh lùng và lanh lợi.

Gió mùa đông thổi qua khô rát cuốn theo đầy lá rụng và cát trên mặt đất khô hanh. Trên mặt đất lại là một khoảng trắng, dường như tất cả màu sắc

đều đã biến mất.

Thiên Hạ cười với Giai Vân và chủ động phá vỡ

bầu không khí yên lặng: “Giai Vân, sao chị lại ở đây? Chị vừa mới sinh

xong, nên nghỉ ngơi nhiều vào”.

Trần Giai Vân đột ngột đứng dậy,

cô nhìn xuống Thiên Hạ với ánh mắt trầm lặng và giọng nói còn tàn nhẫn

hơn cả gió tây trong ngày đông: “Xin cô đừng xuất hiện trước mặt Khưu

Lạc nữa”.

Ngữ khí ấy, dường như vĩnh cửu trường tồn, dường như không thể chống lại.

“Khà khà…” Thiên Hạ cười khan, dường như có chút đau khổ, dường như có chút bất lực trong đó.

Là vì đứa bé, cô thương đứa bé cho nên mới đẩy Khưu Lạc sang cho Trần Giai Vân, nếu không thì tại sao cô lại từ bỏ người đàn ông cô yêu thương cho người đàn bà khác chứ? Không ngờ người đàn bà này lại thay đổi đến thế

dám đến trước mặt cô để chỉ trích cô.

Tuy cô vốn đã không có ý định gì với Khưu Lạc nữa nhưng thái độ và lời nói của Trần Giai Vân đã khiến cô tức điên lên.

“Những chuyện này hình như không cần chị lo lắng”. Thiên Hạ lạnh lùng trả lời.

Gương mặt Trần Giai Vân xám lại, càng giống như mặt đất nứt nẻ vì hanh khô,

giọng trầm trầm: “Tôi dựa trên thân phận mẹ của đứa bé để nói chuyện với cô”.

“Tôi biết chị sinh ra đứa con của anh ấy”. Thiên Hạ lập tức trả lời và nổi nóng: “Không cần cô nhắc nhở tôi! Trần Giai Vân cô không thử nghĩ xem, là ai đưa Khưu Lạc đến phòng bệnh của cô? Trước đó một

khoảnh khắc tôi đã rút lui rồi, cô hiểu chưa?”

Mắt Giai Vân co lại, con ngươi càng sâu thăm thẳm, cô vẫn không từ bỏ: “Tôi muốn cô bảo đảm”.

“Tôi không có nghĩa vụ đảm bảo với cô điều gì cả. Làm người cần có mức độ.

Không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng đến nhà tôi lượn

đi lượn lại, xảy ra chuyện gì tôi không gánh được trách nhiệm”. Thiên Hạ lạnh lùng tiễn khách, cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ này một giây nào nữa.

Không ngờ Trần Giai Vân bước hai ba bước đã lao xuống

dưới bậc thang và túm lấy tay áo choàng của Thiên Hạ, trong mắt phừng

phừng lửa điên dại, dường như cô đang cố sức để gào lên: “Tôi muốn cô

bảo đảm! Tôi muốn cô bảo đảm! Không được xuất hiện trước mặt anh ấy!

Không được xuất hiện trước mặt anh ấy!” Chiếc cằm cô nhô ra, trên trán

nổi đầy gân xanh, gương mặt hung dữ: “Tôi không cho phép bất cứ ai phá

hoại,… Tôi không cho phép cô phá hoại tôi… tại sao cô là âm hồn mãi

không tan…”.

“Cô nói linh tinh cái gì thế?” Thiên Hạ ghê sợ đẩy

tay của Giai Vân ra, nhưng cô không dám đẩy mạnh vì sợ Giai Vân ngã, hai túi đồ trong tay rơi tuột xuống đất.

Trần Giai Vân lùi lại hai

bước, thấy chiếc váy màu vàng thiên nga rơi dưới chân, màu sắc tươi sáng như đâm vào cái nhìn trắng dã của cô. Cô đột nhiên túm lấy cái váy và

xé nó ra: “Tại sao lại như thế… mọi người đều dần dần bỏ tôi mà đi… nhà

tôi ở đâu, nhà tôi ở đâu!”.

“Cô làm gì thế? Bình tĩnh đi!”. Thiên Hạ lao lên giật lấy cái váy, không phải cô tiếc gì nó và chỉ không muốn Giai Vân xảy ra chuyện gì trước cửa nhà mình.

“Buông tôi ra, đồ khốn”. Trần Giai Vân gào lên, đang giằng co thì Giai Vân đứng không vững và ngã về phía sau.

“Ối, chị không sao chứ?” Thiên Hạ đang định tiến lên trên thì có bóng người chạy đến và đỡ lấy và ôm được T