
bật công tắc đèn ở đầu giường và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thiệp màu đỏ ở trên bàn.
Cô mở ra và thấy ảnh cưới của Châu Cẩn Du và Đường Mộc Thục.
Hai người mặc đồ cưới màu trắng, anh đứng thẳng, dáng vẻ tự tin, còn cô ấy
đứng nép vào anh, cười rất tươi. Đuôi váy cưới của cô ấy được kéo vòng
trước chân anh, ảnh chụp đẹp quá.
“Ngày mùng mười tháng một nhà thờ lớn Sao Paulo… hân hạnh chào đón bạn”. Thiên Hạ vừa cười vừa đọc.
Mùng mười tháng một, đời này kiếp này, thập toàn thập mỹ? Ngụ ý thật hay. Chỉ là, tại sao lại mời cô? Không ngại ngùng sao?
Cô không muốn nhìn người khác sống quá hạnh phúc, quá hoàn mỹ. Hôm nay là
thiệp cưới của Châu Cẩn Du và Đường Mộc Thục, nếu như ngày mai là thiệp
cưới của Khưu Lạc và Giai Vân, thì cô nên làm thế nào?
Thiên Hạ
đặt thiệp cưới lên bàn, sau khi sấy khô tóc cô tắt đèn đi ngủ. Ngày mai
là ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cô có thể ngủ thoải mái.
Thế nhưng,
bóng người quen thuộc ấy cứ lởn vởn trong giấc mơ của cô mãi không tan.
Đi sâu vào giấc mơ, cô nhìn thấy bóng tịch dương hoàng hôn, nhìn thấy
dòng người lớn, nhìn thấy đôi mắt sâu của Khưu Lạc, nhìn thấy vành râu
xanh của anh, sau đó cô nhìn thấy bóng anh đi lướt qua cô, chiếc bóng
càng lúc càng xa, cô đuổi theo nhưng không tìm thấy.
Cô đứng giữa dòng người dày đặc trên phố, nhìn ngắm bốn phía, lo lắng gọi từng hồi: “Khưu Lạc, tại sao em không tìm thấy anh…
Giấc mơ dài, tuyệt vọng và áp lực.
Khi tỉnh dậy cô thấy tim mình nặng nề và đau nhói, cô sờ tay lên trán và thấy nó lạnh toát, mồ hôi vẫn chưa kịp khô.
Cô đã nói bản thân mình chỉ khóc một lần. Chỉ sau khi nhìn thấy đứa bé và
cô ngồi khóc một lần duy nhất ở bến xe bus. Từ đó về sau cô đã kiềm chế
cảm xúc của mình rất tốt, nhưng không ngờ mình lại rơi lệ trong cơn mơ,
dường như tất cả cảm xúc kiềm chế ba tháng qua đã nổ tung. Đá kim cương cần được máy dò tìm khoáng
sản tìm ra, phá bằng thuốc nổ, chất lên xe, vận chuyển, tán vụn, chọn
lọc, mài thành kim cương. Vậy thì tình yêu chân chính cần phải trải qua
bao nhiêu cửa ải mới có được?
Anh có còn tin vào tình yêu không?
Phần 1: Bước chân của anh
Một tháng sau, cái giá lạnh của mùa đông dần tiêu tan, sắc xuân nảy mầm dưới lớp băng tuyết, các loài hoa đều đã nở rộ.
Kế hoạch tấn công thị trường của “Cảnh Thụy” tại Ý cũng sắp bắt đầu.
Trước đó, một bộ phận của “Cảnh Thụy” được phái tới Ý, các công tác tuyên
truyền, chuyển hàng, quảng cáo cũng chuẩn bị xong. Đoàn thiết kế do Từ
Sở đứng đầu đã có được cảm hứng ở Venice, lô đá quý thiết kế đầu tiên
cũng đã được trang trí hoàn tất.
Ngôn Thiên Hạ quyết định đi một
chuyến đến Venice, tập trung hết tinh thần vào việc “Cảnh Thụy” ở Ý.
Muốn mở rộng thị trường ít nhất cần hai năm tìm hiểu, trong thời gian
này, cô không có ý định quay về Trung Quốc. Thị trường Trung Quốc sẽ
được cô điều khiển từ xa.
Thực ra cô có tư lợi.
Cô cũng lo sợ, lo rằng có một ngày sẽ nhận được thiệp mời cưới của Khưu Lạc và Trần Giai Vân.
Tuy đã bốn tháng bặt vô âm tín, cô cũng không đặc biệt chú ý đến Khưu Lạc,
chỉ biết gần đây “Lý Ngự Thành” không có chút động tĩnh nào. Không có dự án lớn, không có kế hoạch tuyên truyền quy mô lớn, chỉ đơn giản duy trì hoạt động kinh doanh thường nhật.
Ngày mười ba tháng hai, chuyến bay đến Venice.
Tối hôm trước, Thiên Hạ từ biệt quản gia và những người cùng chung sống
trong nhà. Lần này đi hai năm liền, cô vẫn giữ lại những người làm này,
chỉ cần dọn dẹp nhà cửa là được.
Quản gia nói muốn theo đến
Venice để tiếp tục chăm sóc cô, nhưng Thiên Hạ đã nói dối ông ta rằng:
“Có lẽ nửa năm sau sẽ quay về. Cháu sẽ cố gắng làm thật nhanh, bác có
thể ở nhà hưởng phúc”.
Sau khi Thiên Hạ chọn những nông sản thường dùng, người hầu giúp cô nhét vào va li.
Đêm cuối cùng trước khi rời đi, sau khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Thiên Hạ lặng lẽ đến phòng ngủ đối diện.
Bật đèn, ánh sáng chiếu rọi khắp phòng ngủ của Khưu Lạc.
Sàn nhà vẫn sáng bóng, chiếc bàn sạch sẽ không chút bụi, hàng ngày đều có người quét dọn.
Đã hơn hai tháng không đến đây, Thiên Hạ cố tình trốn tránh. Nơi đây sẽ
khiến cô nhớ lại quá nhiều cảnh tượng ngọt ngào, khiến tim cô nhói đau.
Buổi tối trước khi rời đi, Thiên Hạ ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn hai chiếc gối rồi mỉm cười lạnh lùng.
Những ngày tháng ấm áp ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, cô đều vuốt ve những đường nét đẹp như tranh vẽ trên khuôn mặt Khưu Lạc, khi ngón tay lướt đi lướt lại trên bờ môi của
anh thì bị anh cắn một cái. Anh sẽ mở mắt nhìn về phía cô, đôi mắt xanh
dịu dàng, ấm áp.
Thiên Hạ đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn lại mọi thứ, tắt đèn rời đi. Trong hai năm cô sẽ không quay lại.
Suốt đêm Ngôn Thiên Hạ không yên giấc, đến tận bốn giờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lái xe đưa cô đến sân bay, lúc ngồi trong xe cô đều nhắm
mắt thư giãn.
Sau khi đến bãi đỗ xe của sân bay, lái xe khẽ đánh thức cô, sau đó giúp cô chuyển hành lý.
Cô vẫy tay tạm biệt lái xe, kéo va li đi về phía sân bay rộng lớn.
Đúng lúc mới bắt đầu lên máy bay.
Thiên Hạ rảo bước về phía cửa vào, đột nhiên