
nóng trái tim lạnh băng đã lâu
của Thiên Hạ. Cô quyết định party cuối năm nay phải làm hoành tráng hơn
năm ngoái, cô hy vọng tất cả mọi người có thể quên hết đi mọi phiền não
trong buổi tiệc ấy, vui vẻ đối mặt với một năm mới, trong đó cũng bao
gồm cả cô.
Thiên Hạ nói dứt, mỗi bộ phận đều phải chuẩn bị tiết mục
riêng của mình, biểu diễn đặc sắc nhất thì tiền thưởng cuối năm của bộ
phận đó sẽ tăng 3%. Điều này khiến mọi người vô cùng háo hức. Sau khi
tan ca là trông thấy các nhân viên các phòng đều chăm chỉ luyện tập, lại còn bảo vệ nghiêm ngặt không tiết lộ cho bất kỳ ai.
Ngày cuối
cùng của năm nay, ba giờ chiều, Thiên Hạ và một đám trợ lý ôm đồ trang
sức cho buổi party đi lại trên con phố phồn hoa nhộn nhịp. Hội trường
đặt trong đại sảnh của một khách sạn bốn sao, cô muốn tự mình đến trang
trí.
Trên mặt đất vẫn còn để lại vết tuyết đêm qua, chân đạp lên mềm mềm và lưu lại dấu trên đó.
Người đi bộ trên phố rất đông, ai cũng mặc áo choàng ấm, người ra ngoài mua
đồ hoặc hẹn hò rất nhiều, tiếng nói tiếng cười không dứt.
Ở chỗ
ngoặt của con phố này là cửa hàng rượu, ở đó cũng tập trung rất đông
người. Thiên Hạ và trợ lý cẩn thận cầm túi đồ trong tay và đi sát bên
nhau.
Ánh mắt cô nhìn thấy một bóng người, cảnh tượng như mơ như mộng, trái tim cô cũng đập gấp gáp.
Hình như cô nhìn thấy Khưu Lạc.
Cô không nhìn thấy bộ quần áo sặc sỡ hay phong độ của anh nữa, mà người
đàn ông cô vừa thấy gương mặt xanh xao, dưới cằm để râu, tóc tai lộn
xộn. Hai con mắt cụp xuống nhìn vô cùng tàn tạ, người đó mặc chiếc áo sơ mi nhàu nát, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Ánh nắng vàng
như bao quanh người đó, dường như dưới ánh nắng vàng phản chiếu hình ảnh xanh xao của một con người.
Sao thế được? Người này sao có thể
là Khưu Lạc được? Trái tim Thiên Hạ không ngừng bóp nghẹt, nhất định là
cô nhìn nhầm người, Khưu Lạc của cô từ trước đến giờ luôn phong độ, luôn cười bình tĩnh….
Thiên Hạ vội vàng lao lên trước, đẩy những hành khách hai bên ra, cô không che giấu nổi sự vội vã trong từng hành động. Cô chỉ muốn xác minh xem những gì cô vừa thấy có phải là ảo giác không
mà thôi.
Người đó đang đi về phía cô. Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét…
Thiên Hạ mở to mắt, nhìn rõ mặt người đó, quả nhiên thần thái vô cùng mệt
mỏi, còn anh hình như không nhìn thấy cô mà chỉ giống như nhìn thấy một
người lạ, lướt qua vai nhau bước đi.
Thiên Hạ quay lại nhìn bóng anh, và thở dài.
Chỉ có hai tháng sao anh lại biến thành như thế này?
Dường như cô bị trúng bùa, cứ đứng nhìn bóng anh xa khuất, cho đến khi trợ lý bên cạnh lên tiếng gọi cô: “Tổng giám đốc, cô sao thế?”
“Tôi… không sao”. Thiên Hạ đưa tay vuốt tóc để lộ ra vầng trán.
Anh ấy còn cần cô thương xót sao? Ngôn Thiên Hạ.
Không phải sớm đã đi trên hai con đường xa lạ hay sao? Thiên Hạ quay người đi theo con đường cũ, coi như chưa hề nhìn thấy điều gì.
Khách sạn cao cấp hiện ra ngay trước mặt, đám người đi thẳng vào bên trong và bắt đầu bố trí bàn tiệc.
Hơn ba tiếng sau cả căn phòng như được thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều trang trí đồ trang sức tràn đầy không khí vui tươi.
Bảy giờ tối buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Ngôn Thiên Hạ phát biểu cảm ơn xong người dẫn chương trình lên sân khấu và tuyên bố buổi tiệc được bắt đầu.
Khi bốn nhà giám định đá quý ngoài năm mưoi tuổi của phòng giám định lên
sân khấu biểu diễn trong trang phục bắt mắt, hợp xướng ca khúc “Ngọn
đuốc trong ngày đông” làm cảm động cả khán phòng.
Thần thái bay
bổng của các nhà giám định đá quý già đã truyền lửa cho tất cả mọi
người, ai ai cũng vỗ tay theo điệu nhạc. Bọn họ càng hát càng say mê.
Cùng với những tiết tấu mạnh mẽ, họ bắt đầu nhảy những điều nhảy thịnh
hành nhất hiện nay như popping(*), thậm chí cả điệu moonwalk(*).
Những đồ đệ mà bọn họ mang theo khiến cho mọi người đơ người ra nhìn. Không
ai có thể tin được rằng những người đang cuồng nhiệt trước mắt mình lại
là những nhà giám định bình thường vô cùng nghiêm khắc.
Cả hội trường sôi sục giống như buổi concert của ngôi sao lớn, ai cũng hô gào hết mình vì bọn họ.
Thiên Hạ cũng vô cùng phấn khích, cô gào thét và vỗ đỏ cả tay. Cô có thể sống rất vui vẻ, có thể khiến cho hình ảnh vụt qua ban chiều trôi ra khỏi
đầu.
Khi buổi tiệc cuối cùng của năm kết thúc Thiên Hạ tuyên bố
tiết mục đặc sắc nhất chính là ca khúc Ngọn đuốc trong ngày đông và thể
hiện sự cảm ơn sâu sắc với các vị tiền bối.
Trong tim mỗi người đều có khoảnh khắc thanh xuân vô cùng mạnh mẽ, cho dù là hai mươi, ba mươi hay năm mươi tuổi.
Buổi tiệc cuối năm này ai ai cũng vui vẻ ra về.
Thiên Hạ lái xe và bật nhạc trên nóc xe, âm nhạc làm cảm động mọi thứ xung
quanh. Một tay cô cầm vô lăng, một tay gõ theo nhịp ca khúc đang vang
lên.
Đường đêm vừa rộng rãi vừa thênh thang, những ngôi nhà cao tầng hai bên cùng với ánh đèn mờ màu cam càng sặc sỡ trong bóng tối.
Chiếc xe đi thẳng vào bãi đỗ xe sân sau. Cô tắt nhạc, cầm túi và nhảy nhót những bước chân vui vẻ đi vào trong nhà.
Đêm khuya, Thiên Hạ về phòng, tẩy trang, tắm rửa, xong xuôi cô