Polly po-cket
Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

ắc rối cho anh”. Cô muốn nói gì đó để khỏa

lấp cảm giác có lỗi trong lòng mình: “Xin lỗi anh, đều là lỗi của em…”.

“Người có lỗi không phải em”. Châu Cẩn Du cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm: “Mà sai lầm là anh đã gặp em”.

Cô ngước lên, hai đôi mắt nhìn nhau.

Một chàng trai độc lập và cao quý như vậy nếu như không phải vì tình yêu

của cô và Khưu Lạc sâu đậm như thế thì có lẽ cô đã động lòng trước anh

rồi.

Thiên Hạ từ chối ý tốt của Cẩn Du, một mình mặc áo ấm thuê taxi đến nơi Khưu Lạc ở.

Trung tâm thành phố, ở nơi tấc đất tấc vàng, trong một căn hộ kiểu Tây, khắp

vườn là hoa tường vi đang héo hon vì ngày đông, gió đông thổi hiu hiu

trên những cành hoa.

Sau khi bấm chuông cánh cửa sắt tự động mở ra, cô bước chân vào “Lý gia”.

Trần Giai Vân xuống đón cô và giúp cô treo áo khoác lên giá, không khí trong phòng vô cùng ấm áp.

“Đến tìm tôi hay tìm Khưu Lạc?” Trần Giai Vân hỏi thẳng.

“Khưu Lạc”. Thiên Hạ cũng không khách khí gì.

“Anh ấy đang đánh billiards trên tầng hai, xem ta tinh thần ok lắm!”.

Một câu “tinh thần ok” khiến cho không khí trở nên có cảm giác say mê vô cùng.

“Ok, cảm ơn chị!”. Thiên Hạ chạy thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng chơi

billiards và nhìn thấy Khưu Lạc đang ngồi uống rượu vang bên bàn.

Chiếc áo khoác kiểu quân đội màu đen được ném bừa bãi trên ghế sofa, anh mặc

áo sơ mi đen, cà vạt đen dài được tháo lỏng lẻo, điệu bộ vô cùng lười

biếng và uể oải, chiếc quần dài bó sát khiến cho đôi chân anh như dài và săn chắc hơn.

Sau khi nhấp một ngụm rượu anh đặt ly rượu lên góc bàn bóng và tiếp tục chơi, ánh mắt ngắm chuẩn, từng quả một chui vào

trong lỗ. Dường như những con mồi mà anh đã ngắm trúng thì chẳng có con

nào thoát khỏi sự tính toán của anh.

“Khưu Lạc”. Thiên Hạ vào phòng và khóa cửa lại, cô đi đến bên anh và nói: “Em đến để bàn với anh một vụ giao dịch”.

Từ khi Thiên Hạ bước vào phòng anh hầu như không đưa mắt nhìn cô một cái,

dường như hoàn toàn bị trái bóng hấp dẫn, cứ đánh vài đường sau đó lại

nhấp một ngụm rượu, không hề để ý gì cả.

“Anh giúp em thuyết phục mẹ anh về nước, sau khi gặp ba em lần cuối em sẽ giao bốn viên đá quý cho anh”.

Anh vẫn không nhìn cô, một đường bóng tuyệt vời, ba trái bóng lần lượt chui vào lỗ. Tay anh tiếp tục hướng về phía ly rượu nhưng Thiên Hạ đã nhanh

tay hơn và đoạt lấy nó: “Em đang nói chuyện với anh!”.

Khưu Lạc

khẽ nghiêng mặt, gió khẽ lướt qua, nhìn qua giống như cười thế nhưng nụ

cười lại tràn đầy sự nguy hiểm: “Em thực sự nghĩ rằng anh không có cách

gì lấy được bốn viên đá quý đó từ tay em sao? Em thực sự nghĩ rằng anh

sẽ chịu sự khống chế của em sao?”

“Em biết, chỉ cần anh muốn thì

anh sẽ có cách, nhưng mọi người cần gì phải phí thời gian chứ? Đối với

anh mà nói, việc anh mời dì về nước dễ như trở bàn tay”. Khi cô nói Khưu Lạc dần chuyển hướng nhìn cô, anh cười một cách bí hiểm: “Vậy thì anh

cho em một cơ hội, bây giờ em đánh quả bóng số 3 kia vào lỗ, anh sẽ suy

nghĩ lại”.

Cả đời này Ngôn Thiên Hạ chưa từng chơi billiards, vị

trí của quả bóng số 3 lại ở ngay giữa, cô chẳng biết nắm bắt nó như thế

nào, cô nắm vội lấy gậy và hướng đầu bịt da về phía quả bóng. Lúc này

nhìn qua một lúc rồi nên cô cũng biết đứng thế nào để chọc bóng cho

đúng, thế nhưng cuối cùng lại không dám ra tay chọc bóng.

Trong lòng cô hiểu rất rõ cơ hội bóng vào lỗ chỉ là 0.

Nhân lúc cô còn đang do dự thì cánh tay phải của anh đã vòng qua vai cô, hai tay đặt lên trên hai tay cô rồi điều chỉnh phương hướng của gậy, đột

nhiên gậy thọc mạnh một cái vào bóng số 4, số 4 chạm vào số 3, sau đó

hai trái bóng tách theo góc nhọn và chui vào hai lỗ bên trái và bên

phải.

Khi cô còn đang hoài nghi thì anh đã mở lời trước, anh ghé

sát vào tai cô và thì thầm: “Nếu như Ngôn Khởi Thước không ngã từ xe lăn xuống thì em thực sự định lấy Châu Cẩn Du sao?”

“Nếu anh đã không yêu em vậy thì em sẽ lấy người yêu em”.

“Thiên Hạ khôn ngoan, lại nói không lịch sự với anh rồi”. Khưu Lạc cười và đứng dậy.

Thiên Hạ cũng đứng dậy theo và hỏi dồn: “Anh đồng ý rồi à? Anh sẽ giúp em mời dì Lâm Hề Nhị về nước?”

“Trong mắt mẹ anh, anh là một đứa con suốt ngày rượu chè, anh gọi bà ấy về

thăm ba em đang nằm trên giường bệnh, bà ấy nghĩ anh điên!”. Khưu Lạc

lau đầu gậy rồi nhếch mép cười một cách tàn nhẫn.

“Anh thực sự không giúp em?”

“Anh có thể cùng em đi Mỹ, có điều chỉ đứng cạnh xem em cố gắng thế nào, nhân tiện cũng xem em thất bại thế nào!”.

Cô nuốt hơi giận vào lòng rồi cười lạnh lùng: “Được, em chấp nhận đề nghị của anh”.

Một trận chiến trong bóng tối kéo theo gió nổi mây bay một lần nữa lại bắt đầu. Ông khẽ thì thầm bên tai bà một câu.

Một giọt lệ từ khóe mắt Lâm Hề Nhị tràn ra, men theo những nếp nhăn chảy xuống dưới.

Phần 1: Điều kiện của bà ấy

Cùng với tiếng còi inh tai vang lên là tiếng kêu của chiếc máy bay chở khách từ Trung Quốc đã đáp xuống sân bay quốc tế Kennedy.

Thiên Hạ và Khưu Lạc kéo hành lý từ khoang hạng nhất bước đến khu kiểm tra an toàn đông nghẹt người.

Đột nhiên điện thoại Khưu Lạc reo vang, hai người tạm dừng bước, anh đặt