Insane
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 7.5.00/10/459 lượt.

ớng nam tử rời khỏi, đau đớn như gợn sóng lan tràn khắp người, trong tim như có nhợt nhạt bị thương.

Cuối cùng thở dài, cất lệnh bài vào, xoay người trở về phòng ngủ.



Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.

Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như không xương lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu không có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.

Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam âm u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và không ngừng che giấu sự tuyệt vọng.

Mùi rượu đầy người bắn ra ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."

Thì thầm nho nhỏ, có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất hiện chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.

Không ai biết nàng đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt sự lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.

Cái thế giới mà nàng đi qua một cách trống rỗng, thế giới có người nàng yêu nhất và hận nhất.

Hôm nay, tất cả đều thành không.

Những quá khứ không bỏ xuống được, đã từng quên lãng đều đã theo thời gian mà trôi qua.

A Dạ đã từng nói, lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng không muốn tách ra.

A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi đang ở đâu. . . . . .

"Không phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp theo gió rồi biến mất.

"Lạc Lạc. . . Lạc. . . Lạc. . . . . ." Nam tử xụi lơ trên mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng.

"Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn, đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.

Nam tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng tuyệt vọng, thì thầm cũng là một cái tên, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."

Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua một tia chán nản.

Nàng biết, người trong miệng hắn cũng không phải là nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ gọi nàng như vậy.

Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .

Không đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh âm có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi. . . Đều chết hết. . . . . ."

"Ai đã chết?"

"Ly. . . Lạc. . . . . ."



"Còn ai nữa?" Đè xuống sầu bi, Nguyệt Trì Lạc hỏi tiếp.

"Chết rồi. . . Tất cả đều chết rồi. . . . . . Nàng hủy đi Thiên Cơ Các. . . Ta hủy đi. . . Nàng. . . . . ." Tiếng nghẹn ngào thật thấp, dưới mặt nạ màu u lam, nam tử đã lệ rơi đầy mặt.

Nguyệt Trì Lạc có chút ngẩn ngơ, đưa tay xoa nhẹ trái tim, không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ cảm giác ngực trì độn, có loại cảm giác chán nản lan tràn.

Sư phụ đổ độc dược vào cơ thể nàng chết rồi sao? Sư phụ làm cho nàng vừa kính vừa hận chết rồi sao?

Ba năm, từ sau khi sư phụ gieo Cự Độc trên người nàng, nàng đã ba năm không trở về Thiên Cơ Các rồi, sư phụ cường đại như vậy, cứ như vậy, không báo động trước đã chết rồi!

Như thế cũng tốt. . . Cũng tốt. . . . . .

Hơi ngước đầu, trong đêm tối, một giọt lệ trong suốt từ đôi mắt sang như ánh sao của cô gái rơi xuống.

Nàng muốn mở miệng an ủi sư huynh, thế nhưng trong cổ họng khô khốc giống như mắc kẹt một sợi vải bông thô ráp, thậm chí trong lòng lan tràn tuyệt vọng cùng thù hận ngay cả mình cũng không biết.

Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . .

Nhìn nam tử đau đớn, Nguyệt Trì Lạc có chút lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng lại không cách nào thể nghiệm cái loại tuyệt vọng làm cho người ta hít thở không thông.

Cho đến rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc mới biết muốn tự tay phá hủy chính người mình yêu, đó là loại tuyệt vọng khắc cốt đến mức nào.

★★

Hôm nay là ngày Nguyệt Trì Lạc thành thân, thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Trên giá y đỏ thẫm xinh đẹp thêu ‘Bạch Điểu Triều Phượng đồ’*, trên tay đeo trân châu mã não quý báu, trên đầu đội chính là mũ phượng giá trị liên thành, phía trên là màu đỏ tuyệt thế hùng tráng, chứng tỏ Đế Vương cũng rất coi trọng hôn lễ này. (* miêu tả bức tranh trăm chim hướng phượng, hình như thế mình chỉ đoán theo mình hỉu)

Nguyệt Trì Lạc quan sát mình, đôi môi hồng phấn nhếch lên nhàn nhạt cười.

Mấy ngày nay, Nguyệt trì vào cung gặp Hoàng đế hai lần, Hoàng đế ban thưởng tất nhiên không cần phải nói, về phần cái khác, mặc dù Hoàng đế không hài lòng chính phi Nguyệt Trì Lạc này, nhưng chính miệng Đông Phương Tuyết thừa nhận muốn thành thân, lão hoàng đế ngoại trừ chúc phúc cảm than ra, cũng không thể nói được gì.

Dù sao ở nước Đông Phương này, người người đều biết, con trai được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất không phải Thái tử mà là Tứ Vương Gia.

Nguyệt Trì Lạc cũng hiểu rõ Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết đến mức đ