
mắt.
Nguyệt Vũ Chi nghiêng đầu nhìn nàng, lại bị cốc trà ngăn trở, khóe miệng gợi lên ý cười rõ ràng có chút bí hiểm khó dò.
"Đương nhiên sẽ không tùy tiện mang ở trên người, những thứ đó chính là tâm huyết nửa đời của đại ca ngươi, sao có thể sơ xuất như thế." Nguyệt Vũ Chi cười cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
"Vậy tiểu muội không quấy rầy đại ca, muội đi trước đây." Nguyệt Trì Lạc cũng không cố chấp hỏi tới, xoay người một mạch đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Nguyệt Vũ Chi nở nụ cười, có chút đắc ý, có chút vui vẻ.
Nguyệt Trì Lạc bước ra ngoài cũng nở nụ cười, cười đến có phần xán lạn, cười đến có phần gian xảo, không mang theo ở trên người thật không?
Hai hướng khác nhau, hai loại cười khác nhau.
Những thứ này, sẽ dẫn đến cái gì đây?
Nguyệt Trì Lạc cũng không quản nhiều như vậy, nàng chỉ là đang nghĩ, Phú Khả Địch Quốc thật đúng là rất phiền toái?
Có điều. . . Tương lai cũng sẽ không nhàm chán, đúng không?
Đêm xuống, trăng tàn như câu, bóng đêm như mực.
Bầu trời âm u lộ ra màu đen quỷ dị, đèn đóm trong Nguyệt phủ vẫn như thường lệ.
Hai bóng đen cùng với bóng đêm gần như hòa thành một thể, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay vọt ra khỏi từ Nguyệt phủ, chỉ chốc lát liền biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Nguyệt Trì Lạc mặc một thân trang phục hắc y, vải dệt co rúc bó sát ôm gọn thân thể xinh xắn của nàng, lộ ra vài phần lồi lõm hấp dẫn.
Trên mặt nàng phủ một tấm vải đen, chỉ lộ ra một đôi sao sáng lóng lánh như ngọc lưu ly, sâu trong con ngươi tản mát ra hơi thở lạnh lùng, như muốn làm cho người ta không tự giác nhượng bộ lui binh.
Nguyệt Trì Lạc lúc này cùng với bộ dạng lười biếng ngây ngô thường ngày, hình như là khác xa ngàn dặm.
Có lẽ là do thói quen, chỉ cần mỗi lần vừa động võ, nàng hầu như đều không tự chủ xây lên cho mình tường rào thật cao rồi tự vây mình vào trong bức tường đó, nàng không muốn mở ra người ngoài sẽ không vào được.
Nhiều năm như thế đã thành thói quen, có lẽ không hề thay đổi.
Cho dù xuyên qua ngàn năm, thứ đó đã xâm nhập vào tận xương tủy, không bao giờ lãng quên, mỗi lần chỉ cần vừa nhắc tới, đều sẽ nhẹ nhàng đau nhói.
Sau đó bất đắc dĩ cẩn thận phòng bị từng người bên cạnh.
Vận chuyển khinh công bay vọt giữa không trung, chăm chú đuổi theo bóng người phía trước, lời nói lạnh nhạt như băng của Nguyệt Trì Lạc truyền đến bên tai Lam Hồ, vô cùng có khí khái.
"Sư huynh, Ly Lạc rốt cuộc là ai?"
Lam Hồ chẳng những hơi bị ngẩn ra, trăng non tỏa xuống mặt nạ thiết màu đen phát ra ánh sáng đẹp đẽ mà tĩnh mịch. Hắn nhíu nhíu lông mày, nghiêng mặt qua để nhìn người con gái lạnh lùng dưới ánh trăng, mắt phượng hẹp dài từ từ nheo lại, vẽ ra một chút phong thái tài hoa tuyệt thế điên đảo chúng sinh.
"Là một nữ nhân." Hắn nhàn nhạt đáp, ánh mắt như dòng nước không có một chút tia sóng nào.
"Sư huynh, chúng ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ, quá khứ dù sao cũng có một ngày sẽ trở thành hồi ức. Mà tương lai, chúng ta mới là cần phải đối mặt!" Không muốn nhìn bộ dạng lạnh lẽo như băng này của hắn, Nguyệt Trì Lạc không nhịn được có phần nổi đóa.
"Ta biết người nọ chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng Ly Lạc không phải cũng bị ngươi giết sao? Nếu nàng ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn ngươi tự ngược đãi bản thân như vậy." Nguyệt Trì Lạc lạnh nhạt nói.
Trước kia sư huynh không biết dùng ánh mắt sâu thẳm như vậy nhìn nàng, trước kia chỗ sâu trong mắt sư huynh luôn luôn ôn nhu động lòng người.
Mà bây giờ, rõ ràng là một người nhưng cảm giác lại khác nhau một trời một vực giống như hai nguời.
Lam Hồ trầm ngâm không nói chuyện, nhưng trong mắt phượng lại càng thêm âm u, càng làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nguyệt Trì Lạc không phải là người không thức thời, thấy hắn không muốn nói thêm nhiều về vấn đề này, nhìn thấy dao động trên mặt hắn trái tim tự nhiên cũng thấy đau.
Thở dài, Nguyệt Trì Lạc dứt khoát không nói thêm nữa, chỉ một lòng vận khởi khinh công chạy đi.
Thật ra lúc nàng khuyên giải người khác, cũng cảm thấy mình không khác gì mấy!
Nhiều năm như vậy nàng cũng không có biện pháp loại bỏ quá khứ, hôm nay có tư cách gì đi nói người khác?
Mà thôi. . . . . . Một ngày nào đó sẽ theo thời gian mà biến mất. . . . . .
Gió lớn gào thét thổi qua bên tai, quất vào da thịt làm đau buốt, dù sao cũng có nội công che chở nên cũng không cảm thấy khó chịu.
Đại khái sau hai canh giờ, hai người đã đến được Thiên Cơ Các.
Nguyệt Trì Lạc nhìn cảnh vật trước mặt, bỗng có gì đó thoáng qua trong mắt.
Mơ hồ vẫn giống như mấy năm trước, có điều giờ đây nhìn đến không hiểu sao lại hiu quạnh thê lương nhiều hơn.
Có lẽ là do bóng đêm quá dày đặc, Nguyệt Trì Lạc phát hiện mình có phần không thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Tại sao? Mọi thứ trước mắt vốn tràn trề sống động, trong chớp mắt lại tan hoang vắng vẻ đến thế?
Thời gian ba năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, hóa ra có một số thứ thật sự có thể thay đổi trong khoảnh khắc.
Từ biệt mấy năm đột nhiên quay đầu lại, người lẫn vật đã sớm không còn như