Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324562

Bình chọn: 8.00/10/456 lượt.

t lộ ra vẻ chán ghét cộng khinh thường

chỗ này. Tôi hơi tức giận: “Anh có thể đừng đưa ra kết luận sớm như vậy được

không, ăn thử thì mới kết luận được chứ, cũng giống việc anh buôn bán dựa trên

khảo sát đánh giá để ký hợp đồng đấy thôi. Ăn cái này không chết người được

đâu”.

Tôi chỉ hận không thể lôi tất cả những kiến thức về

sách lược kinh doanh ra sử dụng một lần.

“Ăn có chết người hay không tôi không biết,

nhưng tôi chắc chắn lúc ngồi ăn sẽ gặp phải kẻ xấu”. Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm

túc.

Tôi tức giận đến giậm mạnh chân xuống đất, quyết định

không thèm quan tâm đến hắn nữa: “Anh không đi sẽ hối hận cả đời!”

Hình như lời nói này không có ý cho phép chọn lựa….

Hắn bỗng nhìn tôi chằm chằm, tròng mắt đen như bầu

trời đêm, bên trong điểm hàng ngàn ngôi sao…

Tôi kinh ngạc nhìn hắn một lúc, giống như bị đóng đinh

tại chỗ, không thể động đậy, hoặc là suy nghĩ của tôi đã bị con ngươi đen như

mực của hắn quấn lấy, không tìm thấy đường ra…

Thoáng chốc, hắn hơi hơi mỉm cười: “ Đã như vậy rồi

thì đi thôi.”

Mà tôi, lòng dạ lại càng thêm hỗn loạn, Boss vừa mới

nở nụ cười? Thật sự nở nụ cười…

Hiện giờ tôi thật sự còn vui hơn cả lần đi vườn bách

thú hồi nhỏ, có một chú khỉ bắt được quả chuối tôi ném vào…

= =

Thay

đổi cách xưng hô vì bây giờ hai anh chị đã yêu nhau ^^


Mỗi ngày, đều mong muốn được ngủ thẳng đến khi mặt

trời lên cao, bên ngoài thời tiết nóng đến mức làm cho người ta muốn học Hậu

Nghệ bắn mặt trời…

Tôi soi gương, nhớ tới Tả San Hô từng nói “Trên lỗ tai

không có gì thì không phải phụ nữ”, bi ai phát hiện giới tính mình chưa được

xác định…

Bị kích động chạy đến thư phòng hỏi ý kiến người nào

đó.

“Ôi chao, anh không biết là em có khuyết điểm gì sao?”

Tôi cố ý buộc tóc lên, lộ ra cổ và lỗ tai, còn đặc biệt dụng tâm đeo chiếc vòng

cổ bảo thạch vô giá, hiệu quả làm bật lên chỗ trống trên lỗ tai.

Người nào đó đầu cũng không thèm nâng, nhìn chằm chằm

máy tính: “Thiếu đạo đức?”

Tôi tức giận đến nổi trận lôi đình: “Quan Ứng Thư, anh

hãy nhìn em rồi trả lời!”

Hắn nghe lời ngẩng đầu, lấy đôi mắt đen mê chết người

không đền mạng xem xét tôi.

Tôi ngẩng đầu chờ đợi, chờ hắn miệng phun hoa sen.

Hắn làm ra vẻ giả vờ giả vịt thưởng thức nửa ngày,

phun ra một câu: “Vậy là thiếu mắt nhìn người.”

… Lệ tuôn = =

Tôi quay đầu chạy như điên, sao lại có người đả kích

người khác như thế?

Buổi tối lúc ngủ tôi vẫn còn canh cánh trong lòng,

cánh tay dài của hắn duỗi ra tôi liền lui sang bên cạnh. Tuy rằng giường đủ

lớn, tôi lui dần lui dần rồi cũng từ từ lăn xuống…

May mà hắn phản ứng kỳ nhanh, kịp thời tóm lấy.

Tôi bị cố định trong lòng hắn, muốn động cũng không

dám động, trong lòng nín thở, ồm ồm làm nũng: “Em thiếu nội tâm, thiếu đạo đức,

sao anh còn muốn ở cùng em? !”

Hắn không rên một tiếng, đôi bàn tay to sờ loạn khắp

nơi, từ trên lưng đến vành tai…

Sau đó là cảm giác lạnh như băng…

Tôi giật mình một cái vọt lên đứng trước gương, đó là

một đôi khuyên tai ruby, cùng với dây chuyền của tôi là trời sinh một đôi. Bảo

thạch hồng như máu, bên trong lấp lánh đầy màu sắc, chiếu vào cái gì thì cái đó

sẽ sáng lên, rõ ràng làm tổn hại mắt người khác.

Tôi “Khanh khách” cười rộ lên, bổ nhào vào trong lòng

hắn, hôn hắn mạnh một cái: “Em biết anh hiểu em nhất mà.”

Hắn gỡ khuyên tai xuống, không chút để ý hôn lên khối

thịt mềm mại phía dưới lỗ tai: “Sắc mặt em thay đổi thật nhanh.”



Tôi có cả tình cảm thân thiết với chủ nhà lẫn phẩm

chất của người hầu từ trong tận xương tủy nên vội vàng đi lên lầu, thu xếp lau

chùi cái bàn trống duy nhất còn lại, bày ghế ra hộ hắn, cẩn thận theo sát hắn

như người làm trong quán.

Rồi gọi món tủ của quán là chắn cá tẩm bột và trân

châu từ gạo nếp, lại thêm món vịt chiên giòn nổi tiếng gần xa.

Đến khi các món ăn được mang đến thì nước dãi của tôi

đã gần tuôn ra thành sông.

Tôi nhìn vẻ mặt vẫn cứ tỉnh bơ của hắn, không khỏi lên

tiếng giải thích: “Tuy món này về hình thức bình thường, nhưng ăn đâu chỉ có

hình thức. Lúc tôi học đại học luôn cùng ông cụ Trúc Diệp phóng xe đến đây ăn.

Lần nào cũng ăn no đến mức như không thể bước ra nổi khỏi cái động hồ ly …”

Hắn từ chối cho ý kiến, cầm đũa gảy gảy mấy miếng bột

dính vào rồi chậm rãi ngẩng đầu: “Trường học của cô tên là gì?”

Tôi sốt ruột chờ hắn đánh giá nên trả lời cho có lệ:

“Là một trường đại học không có dhắn tiếng lắm, cũng không tính là loại hàng

đầu được.” Đột nhiên tôi lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng mà hiện giờ trường của

tôi hẳn là rất được, đợi ăn xong tôi sẽ đưa anh đi dạo qua.”

Tôi không thể không ăn bốc, tay trái tôi cầm món vịt

chiên giòn, tay phải cầm nguyên miếng tẩm bột sung sướng ngốn hết quên cả trời

đất, chẳng còn hình tượng nữa. Mà hắn vì đi ăn nên sau khi chuẩn bị cũng mặc

một bộ thường phục, áo cặp tình nhân với tôi = = (thật không hiểu Trần lái

xe đã suy nghĩ sắp xếp gì nữa!
), ống tay áo cũng hơi

hơi xắn lên. Nhìn thế nào cũng rất tao nhã thong dong, thực sự ngăn nắp như đi

ăn cơm Tây …

Rốt cuộc là với bề ngoài được trời xanh ưu ái, cá


Pair of Vintage Old School Fru