
ân ở chỗ, khi cô ta tỏ tình, bị Vương Tề không nể
mặt từ chối, trong lòng nín thở dời mục tiêu khiêu chiến, chỉa mũi dùi về phía
tôi.
Sau đó nợ cũ cộng thêm oán mới, lần này lại có chiêu
thức mới, bức hình đi chơi của chúng tôi chụp hồi còn năm 2 không hiểu sao lại
rơi được vào tay cô ta, sau khi được PS xong, vì vấn đề góc độ mà lập tức trở
nên mờ ám vô cùng.
Cộng thêm lời tỏ tình thâm tình và nước mắt của cô ta
lên án, nhanh chóng đẩy tôi lên đầu ngọn sóng gió, thăng chức làm tiểu tam đáng
ghét chưa quên tình cũ, không cam lòng vì người yêu có người khác nên chia rẽ
đôi uyên ương.
Tôi giận đến run người, Trúc Diệp nhìn thấy cũng nổi
trận lôi đình.
Hai cô gái đang trong cơn tức giận thì sẽ liều lĩnh
như báo hoang, nhưng khi chúng tôi chạy đến thì Vương Tề nhanh chân hơn, vẻ mặt
nghiêm nghị trách móc cô ta.
Tôi cùng Trúc Diệp đột nhiên không còn tâm tư gì nữa,
sống chết mặc bay.
Nào biết rằng chuyện này cứ kéo dài không dứt như phim
Hàn vậy, thậm chí trên Internet còn lấy chuyện của chúng tôi thành một câu
chuyện lấy tên là “Nghe thấy quân có hai ý”.
Ồn áo huyên náo một thời gian rồi mọi chuyện rồi cũng
đi vào quên lãng, vì bác bỏ tin đồn kia, tôi và Vương Tề gặp nhau cũng không
nói gì nhiều. Nhưng Dung Dung vẫn không cam lòng, vẫn còn ghét tôi, thỉnh
thoảng lại đánh lén vài chiêu.
Tôi cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải binh đến tướng
chắn, nước đến đất chặn, tượng đất còn có ba phần thổ tính đâu, chọc giận tôi
tôi cũng không thèm quan tâm, chỉ làm mặt lạnh với cô ta.
Nghe Trúc Diệp nói cô ta còn ngây thơ ở ký túc xá
phóng bút nguyền rủa tôi đời này gả cho một tên không đứng đắn, không thể chết
già …
Tôi nghe xong thì quên mất, nào đâu biết cô ta kiên
trì bền bỉ làm không biết mệt đến khi tôi tốt nghiệp cô ta còn không tử tế lừa
tôi cắn cho một phát. Lợi dụng quan hệ thân thích trong trường không ngừng làm
khó dễ tôi. Vì việc này mà đề cương luận văn của tôi bị viết đi viết lại nhiều
lần …
Bảo tôi làm sao mà chịu nổi cô ta. Lúc này những oán
hận của tôi giống như núi lức phun trào không thể vãn hồi.
Tôi
quay sang Quan Ứng Thư xem xét thái độ của hắn, nhướng mà chợt nảy ra ý hay.
Nhìn nửa mặt bên của Quan Ứng Thư lúc sáng lúc tối,
trong lòng tôi hơi hơi sắt lên.
Đợi hắn đến gần, tôi vô cùng thân thiết ôm lấy cánh
tay hắn, cảm giác được thân thể hắn trong khoảnh khắc cứng lại, rồi lập tức
phối hợp với tôi, cùng nhau đi về phía trước….
Thời điểm bước lên sân khấu, tôi giả bộ như bị trẹo
chân giẫm vào khoảng không…
Trời biết kỳ thật đôi giày tôi đang đi là giày thể
thao ==
Một cơn choáng váng và trước mắt tôi hiện lên những vì
sao…
Quan Ứng Thư thật đúng là người hiểu biết như tôi mong
muốn, cánh tay dài vươn ra ôm lấy tôi, tôi giả vờ xấu hổ đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng
khóe mắt mỉm cười….
Tôi dựa vào cánh tay hắn vững vàng đứng lên, làm bộ
thẹn thùng dựa sát vào hắn, âm thanh ỏn ẻn vắt ra nước: “Ông xã, cảm ơn anh.”
Tôi cười đến háo sắc lại hạnh phúc.
Khóe mắt đảo qua đảo lại, rồi thẳng tắp nhìn chằm chặp
vào Quan Ứng Thư, đối với câu nói vừa rồi của tôi mà khó xử cùng chán nản đều
hiện hết trên mặt, bị tôi thu vào hết đáy mắt…
Trong lòng tôi vô cùng cao hứng, thời điểm còn đi học
tôi không quyền không thế, mọi sự ủy khuất đều giữ trong lòng. Hiện tại đã báo
được thù, cảm xúc thật tốt, trong lòng lẫn lộn hàng ngàn cảm xúc, không thể
diễn tả bằng lời, ào ạt giống dòng thủy triều, ngạo mạn dâng đầy trong ánh mắt.
Tôi dựa thế nép mình trong lòng Quan Ứng Thư, cầm lấy
chiếc áo khoác của hắn, chậm rãi phóng thích cảm xúc của mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu chỉ
nhớ đến những cảm xúc hỉ nộ ái ố khi còn học đại học. Ở đây ban đêm rất yên
tĩnh, ở trong ngực thật ấm áp, hai mắt tràn ngập sương mù…
“Đi thôi.”
A?Cái gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Thư, tỏ vẻ nghi hoặc.
Hắn hơi nghiêng đầu, ý bảo đi theo, tôi vừa đi qua, đã
không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
….
Hả? Chẳng lẽ tâm tư ti tiện bị phát hiện?
Có chút đuối lý: “ Anh khi nào thì biết ?”.
Mặt hắn không chút thay đổi, đáp: “Lúc cô nháy mắt.”
….Câu trả lời kiểu gì vậy = =
“Cảm ơn anh đã không lật tẩy tôi…” Kỳ thật trong thâm
tâm tôi cũng biết BOSS cũng không có lương tâm rộng lượng như vậy.
“Cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lí.”
Quả nhiên một âm thanh lạnh lẽo âm 0 độ truyền đến.
Theo bản năng tôi vẫn không hy vọng hắn biết lúc tôi
học bài đã nghĩ ra chuyện này, trong óc hiện lên hậu quả sẽ xảy ra sau đó,
lập tức hận không thể cùng Tả San Hô cãi nhau ngay bây giờ, cô ấy tuy rằng tiểu
bạch, nhưng là trong bụng đã có một tá chuyện xưa…
“Thành thật sẽ được khoan hồng.” Thanh âm kia từ đỉnh
đầu truyền đến, tôi cảm thấy như từng đợt gió lạnh luồn vào áo, thân mình có
chút run run, khiến cho giọng nói cũng không lưu loát: “ Chính là, cái kia,
chính là….”
Hắn không để ý đến tôi, quay đầu bỏ đi.
Tôi vội vàng chạy theo: “ Chính là lúc ấy còn trẻ, vẫn
còn trẻ con, nhìn nhau không vừa mắt…”
“Vậy sao?” Một chữ hắn nói ra đầy ý tứ hàm súc, khẳng
định không tin