pacman, rainbows, and roller s
Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324322

Bình chọn: 7.5.00/10/432 lượt.


khỏi giễu cợt, phải chăng do ông trời hắt xì mà gây ra?



Bàn tay tôi toát ra rất nhiều mồ hôi, tóc mái do mồ

hôi cũng dán chặt vào trán, làm cho tôi cảm giác vừa nhớp nháp vừa khó chịu.

Bên ngoài nóng bức nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô

cùng.

Lúc từ trong thang máy đi ra, người nào cùng đưa mắt

chăm chú nhìn tôi, không phải vỉ tôi đẹp tới độ nghiêng nước nghiêng thành mà

là do bọ dạng của tôi quá mức chật vật khó khăn.

3 phút sau, trong khu nhà cao tầng xa hoa, vang lên

một tiếng mắng chói tai đầy bén nhọn, vang vọng khắp các ngõ ngách của tòa nhà.

“Cô dựa vào cái gì mà tới đây đòi nợ, bố cô còn đang

thiếu nợ tôi đó! Lúc trước nếu không phải ông ấy cố ý muốn nhận nuôi một đứa

trẻ không cha không mẹ bị bỏ rơi bên đường như cô, thì tôi có cần chưa tốt

nghiệp đại học đã phải ra ngoài kiếm việc làm không?!”

Tôi thực sự khóc không ra nước mắt: “Cháu không phải

đến đòi nợ, chỉ hy vọng cô có thể cho cháu mượn chút tiền mà thôi, bố cháu đang

nằm viện, mà bệnh viện người ta nói nếu không trả viện phí sẽ không thể chăm

sóc chữa chạy cho ông ấy …”

“Vay tiền? Hừ hừ,… nhà chúng tôi còn đang thiếu thốn

đây, cho cô mượn, Tiểu Kiệt nhà chúng tôi ăn

không khí mà sống à?”

Tiểu Kiệt đứng cạnh đó, tay trái đang cầm chiếc điều

khiển xe đua đồ chơi loại mới nhất, tay phải cầm một hộp sữa bò, đôi mắt tròn

mở to nhìn vị khách từ phương xa “Chị ơi!” …

“Về nhanh đi, khỏi cần gọi tôi là cô , thực chẳng biết

là người nào kém cỏi không biết xấu hổ, có thể sinh ra mà không thể nuôi được

cô , tôi thật chịu không nổi nữa.” Bà ta tỏ rõ chán ghét đem tôi đẩy ra khỏi

cửa, lại kéo Tiểu Kiệt vào trong. Sau đó, phía ngoài hành lang rộng thênh

thang, vang lên tiếng ầm ầm của cánh cửa bị đóng sập lại.

Một giây đó, tôi có loại cảm giác tuyệt vọng tới chết

lặng, giống như toàn bộ thế giới đều bỏ lại 1 mình tôi, trên thực tế, giây phút

đó, quả thật là như vậy.

Tôi liều lĩnh rời khỏi bệnh viện nơi mà bố tôi đang

không biết sống chết, đi đến thành phố M tìm kiếm người thân duy nhất của ông,

nhưng bị từ chối ngoài cửa không chút lưu tình.

Tất Thục Mẫn từng có nói một câu: thói đời như tiền

bạc, có người xấu cũng có người tốt , có nóng nảy, có lạnh lùng nhưng cũng có

ôn nhu, hiền hòa…

(Tất Thục Mẫn: một nhà văn cấp quốc gia, là bác sĩ nội

khoa, thạc sĩ văn học
)

Tôi không một xu dính túi dạo quanh đầu đường thành

phố M, không có nhà để về, ánh nắng chói chang ngày hè cũng không làm tôi buông

xuôi sự cố chấp.

Cho đến tận khi một tờ quảng cáo thông báo tuyển dụng

bay tới trước mặt, nó đã cứu giúp tôi, đó là một tờ giấy quảng cáo màu xanh

sáng rõ, muốn tuyển hai nhân viên phục vụ, tiền lương thì gặp mặt để thương

lượng, hơn hết là thanh toán lương ngay trong ngày.

Thẳng tới lúc được tuyển vào rồi tôi mới biết được,

hóa ra nhân viên phục vụ vì không hài lòng

về tiền lương, nên đều đồng loạt đình công bỏ việc cả. Mà khách hàng xếp hàng

đông nườm nượp đã bị gạt sang một bên. Do vậy, quản lí đành phải ra thông báo

tuyển người làm khẩn cấp, rồi mới từ tốn lựa chọn những người phù hợp nhất để

đào tạo lên vị trí cao hơn.

Ngay tại thời điểm đầu tiên được giao việc , tôi trong

bộ đồng phục áo ngắn tay màu trắng, tiến tới phục vụ một người khách mà sau đó

mới biết chính là mẹ của Quan Ứng Thư, tức mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi.

Loại đồ uống lạnh trong nhà hàng mà bà ấy gọi kỳ thật khá là bình dân, nhưng

lại không hề có điểm nào là xung đột với khí chất ung dung của bà.

Bà nhìn tôi mỉm cười, vẻ mặt hòa ái: “Trước cứ tạm cho

dì một phần nha đam ướp lạnh là được rồi.”

Mà khi tôi đang bưng một cách thật cẩn thận phần canh

nha đam sáng trong suốt đặt trong cái đĩa màu trắng thong thả tiến tới bàn số

13, thì có hai đứa trẻ nô nghịch đuổi theo nhau bất ngờ va phải tôi một cách

rất đau lòng..

Hoàn cảnh khi đó quả thật là “ngàn cân treo sợi tóc”,

trong đầu tôi lúc ấy chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất: “nếu bát canh mà hắt

lên trên người vị phu nhân cao quý này, tôi sẽ không thể kiếm được vé xe để trở

về thành phố W, mà bố tôi, thì đang ở trên giường bệnh trong tình trạng suy yếu

, cách tử thần không còn bao xa…

Tôi dùng tới tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời mình,

che ở trước mặt bà ấy, cái đĩa nện xuống đùi tôi, gây ra đau đớn. Nước lạnh

theo đường từ đùi chảy xuống, vì là nước đông lạnh nên làm tôi có chút run rẩy.

Mà sau đó, đúng lúc Quan Ứng Thư đẩy cửa bước vào,

thậm chí là đang có chút nổi giận đùng đùng.

Trong phòng hàn khí ngưng trọng hồi lâu, tôi lạnh tới

mức răng nanh va vào nhau lập cập, dũng khí muốn giải thích cũng bị đông cứng

hết cả.

Đột nhiên bà ấy đứng dậy,nhưng làm cho người ta kinh

ngạc là việc bà ấy lôi kéo tay tôi, mang theo sự uy nghiêm bẩm sinh, trịnh

trọng từng chữ tuyên bố: “Cô gái này, mới là con dâu nhà họ Quan được mẹ chấp

nhận!”

A? Gì vậy? Tôi giống như ngay cả đầu óc cũng đông lạnh

theo, không có cách nào tự hỏi, lí giải, tiêu hóa, hấp thu mười mấy chữ như vậy…

Quan Ứng Thư im lặng đánh giá tôi từ đầu đến chân.

“Cháu không sao chứ? Lạnh lắm hả ? Đ