
i nào, chúng ta
mau đi đổi bộ quần áo khác.” Tiếng nói của bà trong khoảnh khắc ấy thật sự rất
ấm áp và hiền hòa.
Ta hoàn hồn, bị bà kéo chậm rãi đi ra ngoài.
Lái xe mở cửa xe giúp chúng tôi, ngồi vào trong xe,
tôi mới có thể phản ứng lại : “Dì, cháu thật sự xin lỗi, cháu không phải cố ý
.”
Bà cười vỗ vỗ tay tôi: “Cháu là người mới tới nơi này
làm phải không? Động tác của cháu không thành thạo cho lắm.”
Ta cười ngốc nghếch gật đầu, vô cùng áy náy: “Vâng,
cháu chỉ làm hai ngày, kiếm đủ tiền xe để về nhà thôi ạ.” Quả là kỳ quái, tôi
thế nào lại nói thẳng cho bà ấy biết hoàn cảnh cùng quẫn của mình.
“Ồ? Có chuyện gì xảy ra với cháu sao?” Bà quan tâm hỏi
tôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi không tự chủ được liền tối
sầm lại, có chút bi thương nói cho bà ấy mọi việc từ đầu đến cuối. Cho tới tận
bây giờ, tôi cũng không biết khi đó tôi nghĩ gì mà kể lại tất cả nỗi khổ phiền
muộn cùng bất lực của mình cho người phụ nữ lớn tuổi hiền lành mà tôi mới gặp
mặt một lần này.
Tôi không biết do tôi kể quá là sinh động hay do tấm
lòng bà vốn lương thiện mà cuối cùng bà ấy ghé lên vai tôi khóc lên khóc xuống,
khiến tôi vô cùng luốn cuống.
Tiếp đó là cùng Quan Ứng Thư ,một mình gặp mặt.
Hắn rất nhanh đi thẳng vào vấn đề: “Thực hiện theo các
điều khoản của hợp đồng này, tôi sẽ thay cô thanh toán tiền thuốc men, đưa bố
cô chuyển tới bệnh viện tốt nhất, nhận sự trị liệu tốt nhất.”
Nghe xong mấy lời đó, tôi thậm chí cũng chẳng thèm lo
lắng nhìn kỹ lại hợp đồng. Khi
ấy chỉ sợ hãi trong giây tiếp theo hắn rất có thể sẽ thay đổi ý định, nên tôi
liền trực tiếp lật vội đến trang cuối cùng của hợp đồng, ký thật nhanh để hợp
đồng mau có hiệu lực.
Đôi khi, đối mặt với nguy nan của sinh mệnh, tôn
nghiêm trở thành nô lệ của đồng tiền.
Hắn quả thực làm việc rất hiệu suất, trong hôm đó đã
làm xong giấy chứng nhận kết hôn.
Ngay ngay hôm sau, bố tôi nhanh chóng được chuyển tới
khu an dưỡng cao cấp nhất tại thành phố M, hầu hạ chăm sóc ông là cả một đội
quân y tá cùng bác sĩ.
Mà tôi, hai mắt đẫm lệ mông lung, bố…., thật may mắn
là tôi cuối cùng cũng không làm ông thất vọng, có thể báo đáp được một chút
công lao dưỡng dục bao năm của ông dành cho tôi.
Thời điểm khi tôi lần đầu tiên ngồi ở tiền sảnh trong
phòng ăn cơm ồn ào, thật sự cảm thấy có loại ấm áp như mây như sương mây vờn
quanh bên người tôi, ngọn đèn sang hiền hòa, đồ ăn nóng hôi hổi, khuôn mặt tươi
cười rực rỡ như ánh nắng…
Cuối cùng thì tôi cũng bị đánh bại, lòng tôi đang dần
dần bị luân hãm, gần như muốn đắm chìm trong sự hạnh phúc này.
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tôi mới tỉnh táo, tỉnh táo
để biết mình tham lam cỡ nào, tỉnh táo để biết bản thân phải làm gì…
**
Buổi chiều khi đến thăm bố tôi mua rất nhiều kẹo,
nhưng nữ y tá mang vẻ mặt đầy chính nghĩa nói với tôi: “Bố cô hiện tại không
thể ăn quá nhiều đường, chúng tôi đã dùng thuốc có vị ngọt để thay thế cho thực
phẩm chứa đường rồi.”
…
Tôi không khỏi tiếc hận, bố tôi trước kia đặc biệt
thích ăn đồ ngọt, nhất là sôcôla, trong trí nhớ của tôi đều tràn ngập những
thời khắc cùng ông ở trong phòng tiến hành đại chiến đuổi nhau cướp đoạt sôcôla
tới mức gà bay chó sủa…..
Bố tôi vẫn ngây ngô cười, điều đó làm cho tôi cảm thấy
bản thân thật ngu ngốc khi nghĩ làm việc này sẽ được đáp lại, tuy rằng tôi cũng
không biết tôi đang ngốc nghếch làm gì, dù sao hiện tại, tôi cảm thấy tôi ngốc
vô cùng.
Bác sĩ nói với tôi một đống lớn những thuật ngữ chuyên
môn, tôi nghe cứ như ngôn ngữ của sách trời vậy. Nhưng quan trọng là bố tôi rất
vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi, ông đã cả đời vì tôi mà bỏ bao sức để lao động,
đến bây giờ, rốt cục có thể cười đến thản nhiên, cười đến yên tâm, cười đến
sung sướng…
Thế nên, tôi tiếp tục vờ ngớ ngẩn hỏi một vấn đề quan
trọng: “Viện phí của bố tôi tất cả là bao nhiêu?”
“Việc này cô không cần lo lắng, số tiền chồng cô đưa
vẫn còn thừa.”
“Tôi chỉ muốn biết là bao nhiêu thôi.” Tôi thực sự cố
chấp.
Ông ta cúi đầu nhìn nhìn tài liệu trên tay: “Ước chừng
khoảng ba trăm vạn.”
Tôi nghe vậy, khiếp sợ như sét đánh bên tai.
Viện điều dưỡng nằm ở vùng ngoại thành, phong cảnh như
vẽ, không khí trong lành. Tôi giúp bố đi bộ một vòng thật lớn, nghe ông nói
thật nhiều tâm tình cũng thoải mái lên không ít. Trong trường hạo kiếp này,
cuối cùng tính ra tôi cũng không thua thiệt tới mức chỉ còn hai bàn trắng.
Vừa trở về liền nhìn thấy trong phòng khách đã sáng
đèn, Quan Ứng Thư ngồi tựa vào trên sô pha, ánh mắt hơi hơi nhắm lại. Ngọn đèn
rất sáng, chiếu sáng rõ ràng một nửa bên mặt hắn, tựa hồ mang theo một chút mệt
mỏi thản nhiên. Hắn cho tới bây giờ vẫn mũ áo chỉnh tề, mặc dù là ở nhà, cũng
phải tỉ mỉ đến mức hà khắc, ví như khi phát hiện trên áo có tóc rụng, hắn sẽ
chán ghét liếc nhìn tôi một cái, không thèm lên tiếng quay về phòng đổi lại cái
khác, hơn nữa còn tạo không khí áp lực khiến tôi áy náy, nhưng trên thực tế, dù
cho tôi có áy náy tới bày bộ mặt thống khổ như ăn thuốc Đông y thì sau đó trình
độ tái diễn vẫn là ngày càng đặc sắc, ngày hôm sautóc