
hai phá, những dây thường xuân leo lên những hàng rào kiểu cũ đã khô quắt lại,
trong sân cũng toàn những cây mấy trăm tuổi, nhưng cũng thiếu sức sống do đã ở
những năm cuối đời.
Trên hành lang tầng hai treo một tiếng chăn đơn đang
nhỏ nước tí tách, một cô gái không đủ cao dùng sào treo lên. Phía sau có một
chàng trai đi tới, treo lên một cách rất nhẹ nhàng. Cô gái thưởng cho chàng
trai một cái thơm vào má, kết quả là càng không thể vãn hồi. Chắc là mới tốt
nghiệp trường học chưa lâu, trên mặt lúc nào cũng cười tươi khao khát cuộc sống
cùng suy nghĩ đơn giản.
Tôi mơ hồ tưởng tượng tình cảnh tôi cùng Quan Ứng Thư
đến cái gọi là thất năm chi dương – sau bảy năm là ngứa ngáy, khóe miệng chậm
rãi nhếch lên làm cho tôi vừa tức lại phẫn: “Tại sao anh liên tục bảy ngày
không về nhà? !”
“Đi công tác.”
“Đi công tác vì sao không nói trước cho em biết?
! Hay là anh đã làm chuyện gì có lỗi với em nên không dám đối mặt? Em biết mà,
em bây giờ hoa tàn ít bướm, không ai thèm chào đón…” Tôi buồn bã nói, mắt chực
lã chã rơi lệ.
“Mạc Nhan Hinh, anh xin em nên dừng ngay mấy cái
phỏng đoán vớ vẩn của em đi, để anh đi tắm một chút.”
Sau đó? Sau đó tôi không nói nữa, nhăn mặt đi pha nước
tắm rồi lên mạng oán giận với Trúc Diệp: “Cậu có ý tưởng gì không? Tại sao hắn
không thể tỏ thái độ thương hoa tiếc ngọc một chứ chứ?”
“Chỉ có hai nguyên nhân, một là diễn xuất của
cậu quá kém, liếc mắt một cái liền nhìn ra; hai là cái vị kia nhà cậu không có
tình yêu…”
Có người hướng tới tình yêu giống pháo đốt, kích thích
mà náo loạn, sự quá ồn ào ngược lại lại khiến nỗi lòng ôm nhiều tâm sự trở nên
mệt mỏi mà chết. Giống như Trúc Diệp. Có người hướng tới tình yêu giống nước
trong nấu cháo, bình thản mà ấm áp, nhưng càng lâu ngày càng đậm đà, càng ngọt
như mật. Thí dụ như tôi.
Tôi cười đến ngốc nghếch đi ra sân, Quan Ứng Thư đang
ngồi dưới ánh nắng mặt trời đọc sách. Tuyết Nhi hình như là lần đầu tiên được
đến cái sân to như vậy nên có vẻ rất hưng phấn, chạy vài vòng đuổi theo cái
đuôi của mình, mệt mỏi liền ngã chỏng vó trên mặt cỏ phơi nắng, cái gọi là sự
hưởng thụ của con chó, chắc là kiểu này.
Tôi bắt lấy nó ôm lên: “Khi nào thì đưa tới được?”
Hắn không để ý tôi.
Tôi chỉ có thể chơi đùa cùng Tuyết Nhi, chưa tới gần
hắn đã làm ra vẻ mặt: “Cách xa tôi một chút.”
… Không làm cho người thích Tuyết nhi nhất thời uể oải
không chịu nổi.
Cơm chiều tôi làm canh sườn hầm ngô, cho con chó ăn
thử trước mấy miếng, nó cực kì tâng bốc, ăn xong còn chậc chậc lưỡi. Tôi vô
cùng hưng phấn: “Ngay cả mày cũng cảm thấy ngon, hắn chắc chắn sẽ rất thích
rồi.”
Vừa đứng dậy thì phát hiện Quan Ứng Thư đã xuống lầu,
sắc mặt vô cùng thối. Càng làm cho tôi buồn bực là ngay cả một miếng sườn hắn
cũng không ăn…
Tôi vừa rửa bát vừa tự kiểm điểm: “Chẳng lẽ là do hai
ngày nay tài nấu nướng của mình lui bước nghìn trượng sao?”
Buổi tối tôi cứ tới gần thì hắn lại lui ra, không để ý
tới tôi. Tôi rất khó hiểu, bắt lấy cánh tay hắn hỏi: “Anh làm sao vậy? Em đã
làm sai chuyện gì sao?”
Hắn cuối cùng cũng xoay người, oán hận nhìn chằm chằm
tôi: “Cuối cùng thì em cũng biết rồi hả?”
“Hả? Em sai thật rồi sao?” Tôi càng không hiểu
gì, câu nói vừa rồi chỉ là tôi tùy tiện nói để mở màn thôi mà.
Hắn dường như rất tức giận, mạnh mẽ túm tôi đặt dưới
thân hắn: “Anh sẽ từ từ cho em biết.”
Kế tiếp tôi liền lâm vào trong nước sôi lửa bỏng đất
rung núi chuyển kéo dài …
“Anh nhẹ chút… A…” Tôi hắng giọng cầu xin tha
thứ: “Em biết em sai rồi, em sai rồi rồi…”
“Ồ? Sai ở đâu ?” Hắn mị hoặc hỏi.
Đầu của tôi làm gì còn năng lực tự hỏi nữa, yếu ớt
nhận sai: “Em tất cả đều sai, cái gì cũng sai… A… Anh nhẹ chút, xin anh …”
Kết quả tôi mệt lả đi, ngã vào trong lòng hắn.
“Anh xin lỗi.” Hắn nắm thật chặt tay tôi đang để
trên lưng, không cho tôi trốn.
Tôi chấn động: “Không phải em sai sao? Anh xin lỗi làm
gì?”
“Vội vàng từ Pháp trở về như vậy.” Hắn chỉnh sửa
suy nghĩ của tôi.
“À, em biết rồi, mẹ đã nói cho em rồi.” Tôi cầm
lấy ngón tay cái của hắn, nhẹ nhàng vuốt “Thì ra có nhiều chuyện xảy ra như vậy
mà anh không nói cho em biết.”
“Ngày trước em còn canh cánh trong lòng chuyện
anh vì chị Dụ Hà mà ném em qua một bên, nhưng bây giờ em đã hiểu rồi.”
Hắn chôn ở gáy tôi: “Anh xin lỗi…”
“Em phát hiện anh rất giống động vật, ôi chao,
anh đừng trừng em, nghe em nói hết đã. Em thấy anh giống con rắn trong《thế
giới động vật 》 ấy, lúc bị đói thì hung thần ác sát, vẻ mặt cứ như sắp
ăn thịt người đến nơi, nhưng khi ăn no rồi, nhưng tất nhiên với anh mà nói,
định nghĩa ăn no lại khác cơ…” Tôi vừa nói vừa đem mặt chui vào trong chăn “Sau
khi ăn xong anh liền biến thành vô hại, em nói gì anh cũng sẽ không tức giận,
sắc mặt cũng thay đổi, biến thành một người chân chính tôn trọng em, sẽ nói xin
lỗi với em. Tuy rằng việc này cũng không phải lỗi của anh, nhưng em nghe anh
nói xin lỗi vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng…” Giọng nói của tôi hơi hơi cao
lên, nhưng tự dưng vô tình lộ ra đắc ý lại làm cho hắn nắm bắt được cơ hội.
“Ồ? Thật là thế sa