Polly po-cket
Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323751

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

am tử mày

rậm mắt to quát lên.

“Ta có thể thả bọn hắn, nhưng các ngươi cũng phải cho hắn rời đi chữa thương, thế nào?” Người trẻ tuổi không hề lo lắng cho an nguy của mình, sự thật, bằng võ công của hắn, thừa sức đối phó đám sơn tặc này, nếu

không phải ngày thường đám sơn tặc này hành hiệp trượng nghĩa với người

nghèo khó trong vùng, hắn đã sớm động thủ.

Nam nhân mày rậm mắt to há mồm định nói, lại bị nam tử thấp bé ngăn

lại. “Tiểu tử, ngươi có thể mang hắn đi, chúng ta cũng không cần ngân

lượng, chỉ cần ngươi thả hai vị huynh đệ kia ra.”

“Được!” Người trẻ tuổi vung tay lên, gọi con ngựa chạy đến, “Đưa hắn về Vũ Huyền môn trong thành Trường An.”

Nói xong, hắn không để ý đến Kính Quân An kháng nghị, đem Kính Quân

An lên lưng ngựa, sau đó vỗ vỗ bụng ngựa, con ngựa lập tức chở Kính Quân An rời đi.

“Tốt lắm! Người đã rời đi, có thể thả huynh đệ chúng ta chưa?”Nam tử thấp bé hỏi.

“Đương nhiên.” Thân mình người trẻ tuổi nhoáng lên một cái, lập tức giải huyệt cho hai người kia.

Mọi người căn bản không kịp thấy thủ pháp của hắn, tiện thấy hắn

khoanh tay lại, đứng tiêu sái trước mắt bọn họ, sau đó nói với nam tử

thân mình cao lớn: “Ngươi, lại đây.”

Bọn sơn tặc vẫn cảm thấy bất mãn với khẩu khí cuồng vọng của nam tử

trẻ tuổi. Tiểu hỏa tử vừa bị gọi là “Cô nương” trừng lớn hai mắt, tức

tối hỏi: “Này! Ngươi bảo Tam ca ta làm gì?”

Người trẻ tuổi lơ đễnh đáp lại: “Ta không gọi hắn, chẵng lẽ ta gọi ngươi sao? Cô nương.”

Bọn sơn tặc nghe xong lời người trẻ tuổi mà cả kinh, tiểu hỏa tử kia lập tức chối bay: “Ai nói ta là cô nương?”

“Ngươi không phải là cô nương, ta cũng không tranh cãi thêm với

ngươi. Nhưng Tam ca nhà ngươi mà không tới đây cho ta nhìn xem , chỉ sợ

hai ngày sau, ngươi sẽ không thể gọi tiếp hắn Tam ca.”

“Cái gì?” Mọi người nghe vậy kinh hô ra tiếng.

Nam tử thân hình cao lớn trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi nói như vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi trúng độc là giả?”

Bọn sơn tặc bị lời người trẻ tuổi dọa lùi lại mấy bước, không hẹn mà cùng nghĩ : “Hắn đến tột cùng là ai?”

“Ngươi biết ta trúng độc?”Nam tử cao lớn lại hỏi.

“Ta nhìn sắc mặt ngươi xanh mét, ra chưởng vô lực, lòng bàn tay đen

mà cứng, trên người phát ra hàn khí, này không phải trúng độc thì là gì? Hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ngươi trúng độc đã được mấy ngày, đúng

không?”

Nam tử cao lớn nghe xong lời người trẻ tuổi nói, chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Nhưng nam tử nhỏ bé đứng ở một bên đột nhiên vọt tới trước mặt người

trẻ tuổi, quỳ xuống: “Cầu xin ngươi, cứu cứu Tam ca nhà ta đi!”

“Nhị ca, đây là ngươi…”

“Ngươi im miệng!”Nam tử tướng mạo bình phàm lên tiếng ngăn bọn tiểu đệ.

Thân hình người trẻ tuổi nhoáng lên, tiếp theo thân mình đã ở xa xa.

Hắn giương giọng nói: “Nếu lệnh đệ nguyện ý chữa thương, mời hắn đến

Vũ Huyền môn thành Trường An, chỉ cần nói ra tên của ta tự nhiên sẽ có

người chữa thương giải độc cho hắn.”

“Này, ngươi tên là gì?”Nam tử thấp bé thấy người trẻ tuổi thoắt đến thoắt đi, lập tức đứng dậy lớn tiếng hỏi.

Bọn sơn tặc nhìn theo thân ảnh biến mất trong núi, theo một tràng tiếng cười truyền đến ba chữ…

“Bùi Cảnh Duệ.”

~~~oOo~~~

.

.

.

(1) Nguyên văn: Cô chưởng nan địch hầu đàn quyền, mãnh hổ nan địch tiểu khuyển đàn.

(2) Nguyên văn: Đắc nhiêu nhân chỗ thả nhiêu nhân.

Bùi Cảnh Duệ trở lại Trường An đã mấy ngày, hai năm nay hắn một mực

vì Hoàng thượng mà truy tìm dư đảng của giặc Phù Phong (1), nhưng gần

nhất cũng không có tung tích của bọn chúng, ngược lại kinh thành lại

truyền ra tin tức bọn hắn hạ cổ, bởi thế hắn vội vàng từ Thành Đô chạy

về Trường An tìm hiểu tình hình.

Bởi vì nhiều năm hắn không ở nhà, mỗi ngày Bùi vương phi đều gọi hắn đến, nói là mẹ con phải trò chuyện nuôi dưỡng cảm tình, trên thực tế

hắn phải nghe mẹ mình nói chuyện thành gia thất.

“Đại công tử, Kính tướng quân bái kiến.” Tổng quản Bùi Phúc tiến vào thông báo.

“Mời vào.” Nói xong, Bùi Cảnh Duệ đi đến cửa phòng.

Bùi vương phi thấy con có khách, tiện nói: “Duệ nhi, nếu ngươi có

việc, nương trở về phòng trước, ngày sau nếu có chút thời gian, mẹ con

chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Dạ, nương đi thong thả.” Bùi Cảnh Duệ cung kính tiễn Bùi vương phi. Lát sau, đã thấy Kính Quân An tiến vào đại sảnh.

“Cảnh Duệ, mấy ngày không thấy.” Kính Quân An vừa bước vào đại sảnh, lập tức chắp tay chào hỏi Bùi Cảnh Duệ.

“Đúng a. Không biết thương thế của ngươi đã đỡ chưa? Ta còn chưa đi

thăm ngươi, ngươi đã tự mình tới trước.” Bùi Cảnh Duệ tiếp đón Kính Quân An, cũng nhìn nha hoàn một bên, ý bảo dâng trà.

“Ngày ấy thực cảm tạ ngươi đã tương trợ, trở lại Trường An, gặp lệnh

đệ ở Huyền Vũ môn, vì thế lệnh đệ lập tức chữa thương cho ta, cũng nhờ

tài năng của lệnh đệ hồi xuân, nên vết thương của ta đại khái đã hồi

phục không sai biệt lắm.”

“Vậy được, nhưng mà ngày ấy ngươi sao lại nảy sinh xung đột lớn như

vậy với bọn chúng?” Bùi Cảnh Duệ hỏi nguyên nhân xung đột của Kính Quân

An với đám sơn tặc.

“Nói chuyện này làm ta thật sự cảm thấy xấu hổ, đường đường một đại

tướng quân của đất nước, lại cố tình đo mồm mép anh hùng với