
ng Lệ Hi Kiệt là có thể trở thành huynh đệ kết nghĩa.
Lại không nghĩ rằng chẳng phải ai cũng giống hắn cầm lên được mà cũng
thả xuống được, cũng không phải tất cả mọi người đều là một loại dễ dàng ở chung như hắn cùng Lệ Hi Kiệt.
Hai người trẻ tuổi thay đổi sắc mặt kia chính là trưởng tử cùng thứ tử của hắn.
Mà con gái nhỏ của Sở Lăng - Sở Văn Di trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Thú,
ngây người một chút, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi Lệ Thú.
Sở phu nhân mẫn cảm nhìn dáng vẻ của con gái, lại nhìn dáng vẻ trầm mặc
lạnh nhạt của Lệ Thú, không khỏi lo lắng đứng lên, dáng vẻ Lệ Thú tưởng
niệm thê tử vừa rồi nàng xem rõ rành mạch, nàng không cho là nam nhân
dùng cái loại biểu cảm cùng ánh mắt tưởng niệm thê tử như vậy sẽ có thể
yêu thích nữ nhân khác. Mà nàng cũng biết Lệ Thú tuấn mỹ cùng nam nhân
Lệ gia đều si tình, chỉ hi vọng con gái nhất thời mê muội mà thôi.
Chỉ có con trai thứ ba Sở Văn Xuyên trong mắt đầy tò mò cùng thưởng thức.
"Lão gia, trước tiên để Tiểu Thú đem thê tử của hắn đón đến đây, rồi
ngài lại đem Dạ Ngưng Bảo giao cho hắn đi!" Sở phu nhân tuy rằng là nói
với phu quân, nhưng lại vẫn quan sát vẻ mặt của con gái, cũng là nhắc
nhở con gái mình.
Quả nhiên, khi nghe được Lệ Thú có thê tử, Sở Văn Di thân mình chấn động, vẻ mặt không thể tin.
"Như thế là ta lo lắng không chu toàn ." Sở Lăng nhìn Lệ Thú: "Tiểu Thú cũng muốn như vậy đi!"
Trong nháy mắt, mặt Lệ Thú lại đỏ.
"Tiểu Tiểu, muội có khỏe không?" Ôn đại tẩu đem một chén thuốc đặt lên
trên bàn, nhìn Tiểu Tiểu vác cái bụng đã chín tháng khó khăn đi tới.
"khỏe !" Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Ôn đại tẩu, tẩu đây đã là lần hỏi thứ năm trong ngày hôm nay rồi!"
"Nhìn muội vất vả như vậy, ta không muốn hỏi cũng không được a!" Ôn đại
tẩu trợn mắt một cái, hướng Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Đến, trước tiên đem
bát thuốc này uống đi."
Tiểu Tiểu thở dài cảm ơn, rõ ràng với nàng một chút quan hệ cũng không
có mà hai người này lại không oán không hối chiếu cố nàng: "Ôn đại tẩu,
kỳ thực các người có thể đi Miêu Cương trước."
"Được rồi!" Ôn đại tẩu vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu giống như dỗ trẻ con: " cố
chủ kia cũng không yêu cầu chúng ta khi nào thì đưa đến, trễ một chút
không sao đâu, đừng lo lắng , à?" Ôn đại tẩu dường như là nghĩ đến cái
gì, giật mình hô một tiếng: "Đúng rồi, Ôn đại ca của muội còn muốn để ta hỏi một chút!" Ôn đại tẩu đột nhiên cười như tên trộm: " sau khi đứa
nhỏ này được sinh ra có thể hay không cho chúng ta nhận làm nghĩa tử
hoặc nghĩa nữ a!"
"Ai?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: "Muốn thì tự đi mà sinh! Làm gì mà nhận của muội ?"
Ôn đại tẩu đột nhiên trở nên cực kỳ ai oán: " bản thân chúng ta cũng có , kết quả..." Ôn đại tẩu ai oán khụt khịt: "Bị nương của hắn..." Ôn đại
tẩu đột nhiên chỉ một ngón tay, chỉ hướng Ôn đại ca vừa mới xuất hiện ở
cửa, ý tứ là, xem đi, chính là nương của cái nam nhân kia: "Đoạt đi
rồi." Ôn đại tẩu chợt lộ ra biểu cảm đắc ý: "Lúc này ta nhận một nghĩa
nữ hoặc nghĩa tử, xem người khác làm sao mà đoạt!"
Tiểu Tiểu phốc xích bật cười, ở cùng Ôn đại tẩu vĩnh viễn cũng sẽ không phải lo lắng đến cảm xúc bị sa sút.
Mà Ôn đại ca vừa xuất hiện ở cửa dáng vẻ lại có chút lo lắng.
"Như thế nào?" Ôn đại tẩu thấy Ôn Nhận sắc mặt không đúng, lập tức đứng dậy hỏi.
Ôn đại ca chau mày lại, lo lắng nhìn thê tử: " gần đây Miêu Cương có chút không giống với trước."
"Miêu Cương luôn luôn cùng với Trung Nguyên không giống a!" Ôn đại tẩu nhún vai không thèm để ý: "Có cái gì kỳ quái ."
"Không, không phải." Ôn Nhận dài thở phào nhẹ nhõm, không tự chủ được đi đi lại lại ở trong phòng: "Người Miêu Cương giỏi về cổ, hơn nữa cực kỳ
bài ngoại, người Trung Nguyên cũng không nguyện ý đi đến Miêu Cương,
nhưng hiện tại..." Do dự một chút, Ôn Nhận nuốt vào lời nói chưa nói
xong, nhìn thê tử: "Nàng mang theo Tiểu Tiểu đi Tây Vực trước, sau đó ta sẽ đi tìm các nàng."
Biểu cảm cùng lời nói của Ôn Nhân khiến Ôn đại tẩu biết chuyện cũng
không đơn giản như vậy:"Không được, chàng trước tiên nói với ta chuyện
gì xảy ra đã!"
Ôn Nhận biết tính cách của thê tử hắn, chỉ có thể thở dài một tiếng: "
gần đây nhất có rất nhiều người Hán tràn vào vào Lôi sơn."
Ngắn ngủn một câu nói, Ôn đại tẩu đã hiểu tính nghiêm trọng của việc
này. Vốn Lôi sơn được gọi là "Miêu Cương thánh địa" lại cho phép lượng
lớn người Hán tiến vào khẳng định sẽ không phát sinh cái chuyện tốt gì.
"Là nhằm vào chúng ta?"
"Chỉ sợ vậy." Ôn Nhận đem tầm mắt chuyển lên một cái bao vây ở trên ,
cái bao vây kia có hình dạng thon dài, như là một cái hòm lớn, dùng vải
bố đỏ như máu bọc lại: "Bên kia có lời đồn Huyết Yêu kiếm lại xuất thế,
ngay tại Miêu Cương."
Huyết Yêu kiếm, trong chốn giang hồ luôn lưu truyền về tà kiếm cắn chủ
này, toàn thân sáng trong như tảng ngọc, có đường vân đỏ sậm, mà khi
giết người lại sẽ biến thành toàn thân màu đỏ, mà càng thêm quỷ dị là
hoa văn biến thành màu trắng.
Truyền thuyết, chuôi kiếm này chỉ có bỏ vào hộp kiếm mà người rèn nó chế tác riêng, cùng với sử dụng vải đỏ làm bao vây thì kiếm mới không phản
lại chủ.
"Đ