
i năm trước, sau khi đứng đầu hắc
bang Miêu Cương là bang Khô Lâu chiếm cứ ngọn núi này, truyền rằng bang
Khô Lâu chôn tất cả những người mà họ giết đều ở phạm vi ngọn núi này,
bên trong ngọn núi này tất cả đều là từng chồng xương trắng, bởi vậy mới được gọi là núi Khô Lâu.
Cho nên hiện tại ba người Tiểu Tiểu, trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan là hoàn toàn hình dung về bọn họ!
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Tiểu ôm tiểu tử béo nhỏ giọng hỏi vợ chồng Ôn Nhận.
"Cùng bọn họ nói chuyện, nói cho bọn họ biết bây giờ Huyết Yêu kiếm
không ở trong tay chúng ta." Ôn Nhận nhíu mày, hắn cảm thấy cho dù có
nói chuyện cũng không nhất định có kết quả tốt.
"sợ là bọn họ không tin đâu?" khả năng này tính là khá lớn.
Ôn đại tẩu vỗ bàn, khí phách mười phần: "Cùng bọn họ liều mạng!" liều mạng? Chỉ bằng ba người bọn họ?
Mà chống lại đám sói phía trước, hay con hổ ở phía sau?
Ôn đại tẩu chưa kịp lựa chọn, đám phía trước cùng đám phía sau kia đều đã tìm tới cửa.
Được thôi, loại chuyện này cũng muốn nói đến công bằng công chính, mọi người cùng nhau đến đây đi!
"Các vị, " Ôn Nhận kiên trì tiến lên giải thích: "Chính xác có người
giao cho chúng ta vận chuyển một kiện hàng hóa, tạm thời không biết
trong đó có phải hay không là tà kiếm Huyết Yêu, nhưng kiện hàng hóa này đã bị bọn đạo chích đánh cắp, cũng không ở trên người vợ chồng chúng
ta!"
"Ít nói nhảm đi! Khẳng định là các ngươi đem Huyết Yêu kiếm giấu đi rồi!" Mở miệng là nhóm người phía trước, cả vú lấp miệng em.
"Đem bản đồ chỗ giấu Huyết Yêu kiếm nói cho chúng ta biết, còn lại giao
cho chúng ta đến giải quyết." người bang Khô Lâu ý chỉ về hướng người
của một bang phái khác, giọng điệu ngày càng ngạo mạn.
Nhưng Huyết Yêu kiếm xác thực là bị trộm!
Giao cho bọn họ cái rắm ý!
Tiểu Tiểu không nhịn được: "Các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?
Huyết Yêu kiếm bị trộm! Chúng ta cũng đang tìm, kết quả bị các ngươi
chặn ở trong này, lúc này liền tìm cũng tìm không thấy !"
Những lời này là nói cho người bang Khô Lâu, ban đầu cũng không trông
cậy vào việc có thể tạo ra hiệu quả gì, nhưng lại không nghĩ làm người
cầm đầu bang Khô Lâu vừa nhìn thấy nàng liền hít một ngụm khí lạnh, lui
về phía sau nửa bước.
Nàng có đáng sợ như vậy sao?
"Cô nương, ngươi là..." không thấy giọng điệu cả vú lấp miệng em, còn có chút dè dặt cẩn trọng.
"Yến Tiểu Tiểu." Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn hắn.
"Không, ta nói là, khối ngọc bội kia, ngươi lấy từ đâu vậy?" Đối phương
chỉ vật đeo trên cổ Tiểu Tiểu, ngọc bội tiểu tử béo đang đùa nghịch
trong tay.
Tiểu Tiểu cảnh giác ôm chặt tiểu tử béo: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không không không, cô nương hiểu lầm ta, chính là ngọc bội này cùng với ngọc bội của một người rất giống nhau..." Đối phương dừng một chút: "Cô nương cô lập gia đình rồi sao?"
"Không phát hiện đến cả con cũng có sao?" Tiểu Tiểu trở mặt xem thường.
"Nhà chồng cô nương là họ Lệ?"
"Ngươi làm sao mà biết?" Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng.
Người bang Khô Lâu liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái thật sâu: "Rút lui! Chúng ta không cần Huyết Yêu kiếm ."
Tuy rằng không tranh đoạt, nhưng bang Khô Lâu cũng không giúp bọn họ,
bởi vì người Lệ gia không có ở bên người Tiểu Tiểu, bọn họ không có cách nào xác định được Tiểu Tiểu cùng người Lệ gia có quan hệ tốt hay xấu.
"Này, người bang Khô Lâu, các ngươi không cần Huyết Yêu kiếm?" Một người của nhóm khác đột nhiên lên tiếng.
"Không cần!"
"Vậy là của chúng ta rồi !"
Nói xong một người vươn tay phải ra định bắt ba người bọn họ.
Mà ba người Tiểu Tiểu lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu,
người bang Khô Lâu cũng không hoàn toàn rời đi, để lại vài người, bao
gồm tên cầm đầu kia, đôi vợ chồng kia không quan trọng, nhưng nữ nhân
mang theo Tà Ngọc kiếm này cùng con trai của nàng không thể chết được!
Công phu của Tiểu Tiểu đã không ra gì, còn mang theo một tiểu bảo bảo, cực kỳ nguy hiểm.
Lập tức sẽ có một người đến bắt nàng !
Tiểu Tiểu hoảng sợ thất thanh thét chói tai. Tiểu Tiểu hoảng sợ thất thanh thét chói tai.
Bỗng nhiên, phía trước nàng xuất hiện một bóng dáng cao lớn, trang phục
bằng vải lụa hoa, màu xanh đen(*)khiến trang phục bất phàm như vậy, Tiểu Tiểu kéo cao tầm mắt lên, đập vào mắt là khuân mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng lại cũng có chút xa lạ, không phải vì thời gian
xa nhau dài, mà vì biểu cảm cùng ánh mắt, sắc mặt nghiêm khắc hung ác
nham hiểm như vậy, ánh mắt không có cảm tình như vậy làm sao có thể
thuộc về người mà nàng vẫn quen thuộc kia chứ?
Tiểu Tiểu thử gọi: "Thú ca?"
Đơn giản hai chữ, vẻ mặt không có cảm tình dần dần mềm lại, cảm tình
cũng dần dần hiện lên trong ánh mắt, vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như
người chết kia, nhưng lại tràn ngập ôn nhu.
Như là đã qua một thế kỷ vậy, Lệ Thú chậm rãi hoạt động, bàn tay hắn dần dần xoa mặt Tiểu Tiểu, mà lúc này tiểu tử béo không biết từ lúc nào đã
chạy tới trong tay của Ôn đại tẩu.
Đột nhiên, Lệ Thú cúi người, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Tiểu, đem
cặp môi đỏ dặt lên môi Tiểu Tiểu, mềm nhẹ mà cẩn thận như