
ục máu tanh, dùng sức
kéo ánh sáng mặt trời chiếu khắp thế gian.
Cô nhìn lên hắn, không biết là bởi vì vẫn bị khiếp sợ. vẫn là trước
mắt nam nhân này, mang theo chút bá đạo khó có thể kháng cự lại, cùng
với nhiệt lực sáng quắc, làm cho ý chí của cô trở nên yếu đuối, làm cho
cô không thể cự tuyệt.
Hùng Trấn Đông cao ngất như núi, tách ra hai chân, xoay người tới gần cô, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Hiện tại em muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi ôm em đi ra ngoài?”
Hắn mang cô đi thuê phòng.
Hành lang dài được thiết kế theo phong cách Châu Âu, ngọn đèn mờ
nhạt, mục đích sử dụng không phải để chiếu sáng, mà là tạo không khí.
Hùng Trấn Đông lôi kéo cô, bước chân quen thuộc tiêu sái đi đến cuối
hành lang, đẩy cánh cửa gỗ.
Ngọn đèn trong phòng, càng mờ nhạt, càng âm u.
“Tin tưởng tôi, điều em cần là cái này.” hắn nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút khẩn trương, còn dùng đôi bàn tay to rộng lớn kia, giúp cô ngồi xuống.
Sau đó, Hùng Trấn Đông đứng yên một chỗ, cần tìm một cái gì đó.
Hắn xoay người đối diện cô, trong mắt khó nén hưng phấn, dùng hàm
răng trắng đều mà sắc nhọn, cắn mở gói giấy bạc nhỏ. Hắn nhìn chăm chú
vào cô, dùng động tác thuần thục, lấy ra mũ, sau đó là – microphone.
“Đến đến đến, những lúc áp lực công việc quá lớn, chỉ cần lớn tiếng
hát mấy bài, bao nhiêu áp lực cũng tiêu đi hết a!” hắn đem chiếc
microphone màu đỏ, nhét vào trong tay cô, sau đó cầm điều khiển từ xa,
ấn lấy ca khúc sở trường của hắn, chuẩn bị cất giọng hát.
Trên màn ảnh, rất nhanh xuất hiện bài hát của hắn—
Sát đến em
Giai điệu quen thuộc vang lên, Nghi Tĩnh thiếu chút nữa muốn hét lên
ra tiếng. Hùng Trấn Đông lại nắm lấy microphone màu lam, tư thế đĩnh
đạc, khẩn trương hát lên.
Cô phát hiện, khúc nhạc dạo chưa chấm dứt, hắn liền cất tiếng hát xé rách cổ họng của mình tiếp tục hát.
Nói cách khác, nam nhân này chỉ lo hát, căn bản mặc kệ âm nhạc, tiết
tấu, thậm chí là phụ đề trên màn ảnh. Hắn chỉ cố chú ý đến mục đích của
bản thân, tiếng hat khàn khàn cứ thế rống lên, cảm xúc thể hiện còn thật sự sắp đạt đến trình độ dữ tợn, chuyên tâm giống như là đang bắt đầu
hát ở 1 liveshow của siêu sao nổi tiếng.
Mãi cho đến khi hát xong bài hát, Nghi Tĩnh mới có cơ hội mở miệng.
“Ngũ âm của anh không được đầy đù.” Cô chậm rãi nói.
Hùng Trấn Đông chẳng hề để ý.
“Tôi biết.”
“Anh hát thật khó nghe.” Cô còn nói.
“Sao lại như thế?” hắn nói lại một câu.
“Có dễ nghe hay không, căn bản không quan trọng, thích là được rồi!”
hắn vận động thân thể cao lớn, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ghé sát
vào bên người cô.
Độ ấm của nam nhân, hơi thở nam nhân, giống như chiếc lưới vô hình, quay chung quanh bên người cô.
Trước khi gặp Hùng Trấn Đông, cô ít có kinh nghiệm tiếp xúc như vậy.
Sắc đẹp của cô, mặc dù hấp dẫn vô số nam nhân. Nhưng tính tình cô
lạnh như băng, vô hình trung cự tuyệt những kẻ có ý đồ từ cách cả ngàn
dặm bên ngoài, làm cho nam nhân chỉ dám đứng đằng xa nhìn, không dám
tiếp cận cô, càng không nói đến theo đuổi.
Nhưng mà, Hùng Trấn Đông với những người đàn ông khác lại không giống nhau.
Hắn trực lai trực vãng (chính trực ngay thẳng) đơn thuần mà lỗ mãng,
bản năng trong não, vĩnh viễn còn hơn lý trí. Sự lãnh đạm của cô, không
thể làm hắn chết tâm, càng không thể dọa lui hắn. hắn không tiếp thu sự
cự tuyệt, không úy kỵ (chịu không hiểu. Bee: hình như là nghi kị nghi ngờ đó) khiêu chiến, dùng sự ngốc nghếch, nhưng cũng dùng phương thức nồng nhiệt nhất để theo đuổi.
Sô pha KTV, bởi vì chứa thêm sức nặng của Hùng Trấn Đông, có hơi hơi
chút lún xuống. Tức thì cô điều chỉnh tư thế ngồi, nếu không có khả năng thân mình nhất oau, liền tiến vào trong lòng hắn.
Nhìn cô yên ổn ngồi trên soopha, hắn thế nhưng vẻ mặt lại mang phần tiếc hận, còn nhịn không được thở dài 1 hơi.
Nghi Tĩnh quả thực xem thế là đủ rồi.
Namnhân này thậm chí là lười, hoặc là căn bản không hiểu, hẳn là nên hơi che dấu một chút, ý đồ muốn ăn đậu hũ của cô.
Tiểu mưu kế này sau khi bị thất bại, hắn cũng không nổi giận, ngược
lại hủ động dựa lại, nhiệt độ cơ bắp rắn chắc cách một lớp vải dệt, càng gần sát vào thân thể mềm mại của cô. (mặt dày hơn bức tường)
Mấy ý niệm trong đầu, nháy mắt đều hiện lên trong đầu của cô.
Cô không để lại dấu vết, lại lần nữa duy trì khoảng cách giữa hai
người. cô có thể đứng dậy, cự tuyệt lần tiếp cận của hắn lần nữa, lại
một lần nữa thân thể di chuyển. cô có thể mở miệng, trực tiếp nói cho
hắn, cô cũng không có thói quen, cũng khôn thích loại tiếp xúc thân thể
như thế này…
Chính là, nhiệt độ cơ thể hắn, hơi thở hắn, khi hắn tới gần, không
biết như thế nào, nhưng mà đều mang lại cảm giác cho cô như là như
vậy…như vậy…đương nhiên…
Trực giác cho cô biết,nam nhân này cũng không tạo nên uy hiếp gì, nam nhân này cũng không nguy hiểm. ngay cả thân thể hắn, quá mức gần sát
cô, làm cho cô có chút không quen, nhưng loại cảm giác này…loại cảm giác này-
Tốt lắm.
Làm cho cô cũng không cảm thấy chán ghét. Làm cho cô không nghĩ muốn cự tuyệt.
Đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ từng có.
Hùng Trấn Đô