
ện, một
câu lại một câu, rõ ràng tiến vào lỗ tai hắn.
“Cho nên, không ít người truyền tai nhau là, hai người tình cũ còn chưa chấm dứt.”
“Vậy, đội trưởng của chúng ta biết làm sao bây giờ?”
“Ai, chỉ sợ Đinh tiểu thư là lấy đội trưởng làm bia chắn đạn thôi!”
“Không thể nào!”
“Tôi cũng hy vọng không phải vậy!” Tiểu Kha hai tay nhất quán.
“Tôi cũng không mong vậy, không muốn nhìn thấy đội trưởng chịu thiệt, tâm tràn đầy si tình lại bị cho đứng rìa, lại bị người khác lợi dụng,
trở thành tấm bia đỡ đạn—a!”
Quái, sao chân mình lại lơ lửng trên không thế này!
“Oa!”
Tiểu Thái đồng thời phát tiếng kêu rên.
Hai người hoảng sợ nhìn lẫn nhau, thế này mới phát hiện, cổ áo bản
thân đã bị Hùng Trấn Đông nhắc lên cao, đều chơi vơi giữa không trung.
“Ách, đội trưởng, chúng em là quan tâm đến anh a!”
“Đúng vậy, đội trưởng, em, em chúng em là—“
Nói còn chưa hết câu, sắc mặt Hùng Trấn Đông xanh mét, đã muốn chém
đứt hai tay, đem hai tên nhìn không ra tướng người, ném lên trên tường!
Rầm!
Sau tiếng nổ, Tiểu Kha cùng Tiểu Thái, đồng thời bị ném lên vách tường, sau đó thân thể mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất.
Hùng Trấn Đông trừng mắt nhìn hai người, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Những lời nói này, tuy chỉ là nghe đồn, đi vào lỗ tai hắn, vào óc, không ngừng xoay chuyển a.
Nghi Tĩnh cùng Lệ Đại Công từng là một đôi?
Bọn họ tình cũ vừa nối lại?
Hắn chình là sương che khói đạn (bia đỡ đạn)
Một đống suy nghĩ miên man, ngay tại trong đầu hắn lăn qua lăn lại,
làm cho hắn vừa tức vừa giận, cơ hồ muốn ném hai tên vừa đưa chuyện kia
lên tường thêm vài lần nữa.
Từ khi bước vào giới cảnh sát này, hắn đối Lệ Đại Công, đang có “ký sinh du, gì sinh lượng” khúc mắc (đại khái nôm na là ánh ngọc càng đẹp, thì ánh sáng càng lan tỏa ra rộng. ý
anh là mọi chuyện đang không được mà lại càng thêm rối ren) đối với việc thủ trưởng thiên vị, hắn tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng có thể mở một con mắt. nhắm một con mắt.
Nhưng mà, việc này nhắc đến Nghi Tĩnh…
Hùng Trấn Đông nắm chặt tay quyền, trong lòng lộn xộn.
Một lúc lâu sau, hắn cắn răng, âm thanh thô ráp mắng vài tiếng, sau
đó mới xoay tròn cước bộ, không rên một tiếng tiêu sái đi ra ngoài.
Vào đêm.
Phía chân trời Đài Bắc mưa to rơi xuống tầm tã.
Đêm nay, Nghi Tĩnh tan tầm trễ hơn so với bình thường.
Hùng Trấn Đông dựa theo thường lệ, ở tổng bộ của Phi Ưng đến đón cô , đưa cô về nhà. Dọc theo đường đi, mưa to mãi không dứt, hắn lại chú ý
tới, trên miệng cô ý cười nhàn nhạt thoảng qua.
Cặp mắt kia trong suốt, có thoải mái. Trên đôi môi phấn nộn kia, có ý cười, thậm chí mười ngón tay thon nhỏ, đã ở bên cửa sổ gõ nhẹ nhẹ. Hắn
chưa bao giờ từng nhìn thấy biểu tình thoải mái như thế ở cô.
Lúc vừa nãy, ở cửa của Phi Ưng tổng bộ, nhìn thấy cô vừa rời khỏi Lệ Đại Công,cô thật sự có quan hệ với hắn sao?
Hùng Trấn Đông nắm chặt tay lái, mày rậm níu chặt, chỉ cảm thấy một cỗ chua xót nhắm thẳng cổ họng mà dâng lên.
Không có người nói chuyện, bên trong xe trầm mặc.
Mãi cho đến khi vòng vào khu nhà cô ở, đứng trước cửa nhà trọ cô.
“Cám ơn.” Nghi Tĩnh nói, bàn tay trắng noãn giơ lên che mưa, mắt thấy thân mình mảnh khảnh sắp ra khỏi xe.
Một trận xúc động vọt tới, liền trong nháy mắt, hắn đột nhiên mất kiên nhẫn, nóng lòng muốn biết đáp án.
“Đợi chút!” hắn giữ chặt tay cô.
Nghi Tĩnh xoay người lại, khẽ nháy mắt, hàng lông mi dính nước. ánh
đèn xe bên ngoài chiếu vào lấp loáng càng khiến cho ngũ quan của cô lại
càng xinh xắn, tinh tế, làm cho cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
Loan loan mày liễu, hơi hơi giơ lên, cô không tiếng động hỏi.
Hùng Trấn Đông cố lấy dũng khí.
“Rốt cuộc em có muốn làm bạn gái tôi không?”
Cô hơi sửng sốt.
Tiếp theo, đôi môi hồng nhuận, giơ lên một nụ cười quá đẹp. nụ cười
tươi kia, tựa hồ làm cho hắn hoa mắt, làm cho hắn quên cả hô hấp.
Ngay cả khi tiếng mưa rơi tầm tã ngoài kia, hắn nghe thấy cô mở miệng.
“Em nghĩ đến, em cũng muốn làm bạn gái anh.”
Cái gì?!
Cái gì?!
Cô nói cái gì đó? Hắn vừa nghe thấy cái gì?
Hùng Trấn Đông trợn mắt há mồm, một chút cũng không nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô.
Bộ dạng ngốc nghếc kia, ngược lại làm cho cô cười ra tiếng.
Trong suốt khoảng thời gian này, Hùng Trấn Đông đối với cô nhiệt tình theo đuổi, cô đều không phải là hoàn toàn không để ý. Nam nhân này tuy
rằng lỗ mãng, nhưng lại trăm phần thành thật, toàn thân từ bên trong cao thấp căn bản không có nửa điểm dối trá.
Nếu không phải hắn, khẳng định cô chống đỡ quá dễ dàng, tuyệt đối
không thể sớm như vậy đồng ý làm cho vụ án của cô hỏng mất. nếu không
phải hắn, khẳng định cô cũng không có cách nào hoàn thành được bản giải
phẫu, hôm nay thuận lợi đem kết quả phân tích đưa cho cảnh sát Mỹ, làm
cho bọn họ đi bắt tội phạm.
Nghi Tĩnh hiểu được, trong khoảng thời gian này, lòng của cô, tâm của cô, đều được che chở trong lòng bàn tay hắn. (ý chị là thân nhiệt anh ấm áp đó)
Xem vẻ mặt hắn vẫn còn ngây ngốc, phản ứng trì độn, cùng với hình ảnh lúc chống tội phạm, có vẻ trong ngoài bất đồng. cô cố gắng nhịn cười,
xúc động cúi xuống dướ