
làm nét mực loang lổ, còn thay giấy khác.
Vì sao hắn không phải người tốt một cách quang minh chính đại ? Vì
sao nàng lại yêu một người thiển cận, trong mắt toàn là tiền, lấy kiểu
cách quan chức nhà nước mà ức hiếp tiểu quan địa phương, thu hối lộ,
thậm chí cùng gian thương cấu kết ?
Cúi đầu đi từ sương phòng sáng ngời ra, hành lang phủ tướng quân đốt
từng chiếc đèn lồng nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả hành lang
dài, tối nay vẫn có người đến người đi, nàng im lặng đi tới, thẳng đến
hành lang gấp khúc, nàng không tự chủ được dừng bước.
Một thân ảnh oai hùng xuất hiện trước mặt nàng, hai người cách nhau
một khoảng bằng vài chiếc đèn lồng, xa xa nhìn nhau. Người nọ, là Mộ
dung Khai.
Trong trí nhớ của nàng thật sự không có ấn tượng với Mộ Dung khai,
trước khi rời đi kinh thành, nàng luôn luôn tại vũng buồn đau khổ của
bản thân giãy giụa, căn bản không dư thời gian chú ý người bên cạnh. Chỉ mơ hồ nhớ rõ biểu ca bà con xa này là tướng quân kiêu ngạo, từ nhỏ luôn sinh sống ở bên trong sự nâng đỡ, vĩnh viễn là trung tâm sự chú ý. Từ
một góc im lặng bàng quan của Nhạn Y Phán, căn bản không thể xuyên qua
nhau.
Nhưng người ngoài đều nói hắn thích nàng, nghe nói từ khi nàng chạy
ra kinh, Mộ dung khai từng điên cuồng hơn một lần, huyên náo Cảnh phủ,
phủ tướng quân đều biết.
Namtử bề ngoài tráng kiện hiên ngang như thế, ở trước mặt nàng, nhưng vẫn hàm. Đối với hắn, trong lòng Nhạn Y Phán tràn ngập tội lỗi.
“ Biểu ca.” nàng cúi người bái, dịu dàng nói nhỏ, “ Hồi lâu không thấy, gần đây….”
Mộ dung Khai biểu tình gấp rút, giống như không nghe thấy, một lần
nữa cất bước đi, lướt qua bên người Nhạn Y Phán, cũng không đáp lại,
cũng không liếc nhìn nàng một cái, nhìn cũng như không.
Nàng đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đơ.
Đến tận lúc này đây nàng mới biết, mình đã đả thương tâm hắn.
Tình yêu đả thương người, cũng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Tình
yêu của nàng không hề ở gần nàng, tình yêu của nàng cũng không thể hồi
báo. Vô luận yêu hoặc được yêu, kết cục đều là thương tâm.
Áo quần mùa xuân đơn bạc, đêm đã trễ, nàng co rúm lại hốt hoảng rời đi, cước bộ lại có chút lảo đảo.
Mấy ngày sau, lão Khương mang theo vòng tay bằng vàng của Nhạn Y Phán đến cầu kiến, tâm của Nhạn Y Phán lại lần nữa chìm sâu vào trong đáy
cốc.
Nàng ở trong phòng khách cũ nát của nhà mình tiêp đón lão Khương.
Trung niên hán tử trầm mặc này từng thủ hộ an toàn của nàng, vô luận
dưới tình huống gì, đương nhiên cũng không thể phê bình. Người tốt như
thế, sâu trong đáy lòng Nhạn Y Phán rất cảm kích.
“Khương hộ vệ, mời ngồi.”
“Nhạn tiểu thư không cần khách khí, vẫn gọi ta lão Khương là
được.” Lão Khương không có một chút vì thay quần áo, mang danh hiệu ngự tiền thị vệ mà khác đi, vẫn là lão Khương cẩn thận mà cung kính trước
đây.
Chỉ thấy hắn giống như trước đây, kiên trì không chịu ngồi ăn cùng nàng, làm bổn phận thủ hạ, đứng giữ ở bên cạnh Nhạn Y Phán.
Chờ sau khi nha đầu dâng trà rồi lui ra ngoài, Nhạn Y Phán tháo xuống ngân trâm trên đầu, chậm rãi thử qua một ly, xác nhận không bị thêm
dược liệu thế mới thỉnh lão Khương uống.
Nàng biết mẫu thân tránh ở sau cửa sổ rình coi. Mấy ngày nay, mẫu
thân giống như con chuột nhỏ, sợ hãi ánh mắt của nàng, luôn luôn lẫn xa
xa. Cho dù hai mẹ con ở cùng một chỗ, cũng giống như người xa lạ.
Nhạn Y Phán không cần, từ cái đêm của một năm trước đó, nàng không bao giờ tín nhiệm bánh kẹo hay đồ ăn phòng bếp mang sang.
Kỳ thật như vậy là tốt nhất. Thật sự.
Lão Khương trầm mặc nhìn hết thảy, ngay cả khi ở trong nhà của mình,
Nhạn tiểu thư đều không thể an tâm tự tại. Thủ pháp nàng thử trà thuần
thục, giống như làm vậy đã thành thói quen.
Hắn không có uống chén trà kia, chỉ thận trọng lấy vòng tay thu ở trong ngực đặt trên bàn.
“ Đây là vật Cảnh đại nhân nhờ chuyển giúp.”
Nhạn Y Phán trừng mắt nhìn, vô dụng, trước mắt mơ mơ hồ hồ. Dùng lực chớp vài cái vẫn như thế.
Taynàng giống như nặng ngàn cân, căn bản không thể động đậy, cũng không có biện pháp lấy vòng tay kia.
Đây là vòng tay bị Cảnh Tứ Đoan lừa đi, tạo nên bao nhiêu chuyện cãi
nhau cùng châm chọc, hắn chính là không chịu trả nàng. Sau lại, trong
lúc hai bọn họ có nho nhỏ tình thú, mỗi lần nhắc đến, luôn không thể
thiếu một trận đấu võ mồm trêu đùa. Nàng nháo hắn, hắn cũng theo nàng
nháo, cuối cùng lại để mặc nàng làm nũng.
Hắn luôn dỗ nàng lừa nàng như vậy, cuối cùng cũng đem lòng nàng lừa gạt đi.
Mà nay, vòng tay bị đuổi về đây. Cái này đại biểu cho chuyện gì ?
“ Hắn…cũng bị giáng tội, chịu phạt ?” tiếng nói Nhạn Y Phán nho
nhỏ như muỗi kêu, run run ngay cả chính nàng còn không nghe rõ.
“ Đúng.” Lão Khương cũng không nhiều lời vô nghĩa, cũng không đi vòng vèo, trả lời một chữ vô cùng đơn giản.
“ Sẽ, sẽ là phạt nặng sao ?”
Lần này lão khương không nói chuyện, chỉ thở dài.
Sẽ nghiêm trọng đến vậy ? Chẳng lẽ, thật sự muốn chém đầu sao ? Trong lòng Nhạn Y Phán trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàn toàn không biết nên
phản ứng như thế nào. Chỉ biết là, trong ngực vô cùng hốt hoảng, cái mũi hơi hơi…