XtGem Forum catalog
Đại Thần Manh Động

Đại Thần Manh Động

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325455

Bình chọn: 9.5.00/10/545 lượt.

người mà ngoài ba mẹ ra thì chính là người mà cô nhớ đến nhiều nhất.

Nhưng… Anh đang ở đâu? Diệp Nhân Sênh

nghĩ đến tên của Lệnh Hồ thì lại đau đớn vô cùng, ngẩng đầu lên trông

thấy đường Dập đang nhìn cô, nở ra một nụ cười tuyệt sắc vô song.

“Bất kể là thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ

cô lại một mình.” Anh nói từng chữ từng chữ một: “Cho nên… tin tôi, tôi

sẽ giữ chặt cô.”

Diệp Nhân Sênh nằm cạnh khe hở, đùi phải

đau đớn khiến cả người cô không ngừng run rẩy, chút vui sướng vì sống

sót sau tai nạn cùng với vừa nãy suýt nữa rơi xuống nghĩ lại mà sợ khiến cô nói không nên lời, chỉ biết thở hổn hển. Diệp Nhân Sênh chậm rãi

nghiêng đầu, Đường Dập nhìn thẳng vào cô, hai người nắm chặt tay, cho dù khớp xương đau nhức vẫn không hề buông lơi.

“Không ngờ tôi… lại bò lên thật…” Cô cười trông rất khổ sở: “Ha ha… Còn lợi hại hơn cả Sadako1…”

[Yamamura Sadako - ma nữ chui ra khỏi màn hình TV trong bộ phim kinh dị ‘The Ring’ nổi tiếng của Nhật'>



Đường Dập tự động xem nhẹ cô: “Ừ, không hổ là Diệp Nhân Sênh.”

Cô không nghe được ý tứ khác trong câu

này, vừa định đắc ý đứng dậy, không cẩn thận kéo lê đùi phải, đau đến

mức vội vàng rút tay ra lần mò, nhưng tay vừa rút ra, lại cảm giác thấy

có gì đó dinh dính, Diệp Nhân Sênh cúi đầu, nhất thời bị vết máu đỏ tươi tràn đầy lòng bàn tay làm cho khiếp sợ kêu lên.

“Máu! Sao lại có máu thế này!” Cô cử động năm ngón tay, không thấy đau đớn gì, bỗng trong đầu hiện lên một khả

năng, lập tức nắm lấy tay Đường Dập, anh nhíu mày, năm ngón tay từ từ mở ra.

Mấy chiếc dằm đâm sâu vào trong da thịt,

khiến lòng bàn tay đẫm máu, rõ là do vừa rồi nắm chặt nhánh cây to kia,

ước chừng dằm cây phải to như que tăm, đâm sâu vào khoảng hai milimet,

chỉ khẽ đụng đậy tí xíu thôi là có thể biết được đau đến nhường nào,

lúc chân mình bị gãy thì Diệp Nhân Sênh không cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này đang nắm tay của Đường Dập lại sợ đến mức giọng nói run run: “Anh

anh anh… tay tay tay…”

“Có thể lấy ra giùm tôi không?” Anh thản nhiên nói, tựa như cơn đau ấy không phải của mình.

Diệp Nhân Sênh phát sợ mà nói lắp: Tôi tôi tôi tôi không dám.”

Đường Dập bật cười: “Chân cô bị gãy cũng chưa thốt tiếng nào, cái này thì có là gì.”

Nói thế thì làm sao từ chối, Diệp Nhân

Sênh đành bất đắc dĩ, chỉ biết cẩn thận nắm lấy cổ tay anh, vẻ mặt cứ

như chính chiếc dằm ấy mới là đâm vào mình, đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Nhìn bên kia kìa!”

Đường Dập quay đầu, lòng bàn tay bỗng đau nhức tê dại.

Diệp Nhân Sênh cầm lấy cái dằm dài nhất đắc ý nói: “Có phải là không cảm thấy đau không?”



Đường Dập bất lực dùng tay kia vỗ trán: “Không cần làm thế, cứ lấy thẳng ra là được rồi…”

Thật vất vả để rút mấy chiếc dằm ra, Diệp Nhân Sênh muốn xé một góc áo sơ mi của Đường Dập để bịt vết thương, nếu không thì quanh đây toàn nước bẩn rất dễ bị nhiễm trùng, nhưng kết quả

lại không như mong muốn, Diệp Nhân Sênh giật cả nửa ngày mà một sợi vải

cũng xé không xong.

“Áo này của nhãn hiệu nào thế chứ…” Diệp

Nhân Sênh tức giận nói: “Chất lượng tốt thật đấy, lát nữa lúc về phải

mua tám mười cái tặng ba mới được…”

Mắt thấy cô muốn dùng răng cắn, Đường Dập xanh mặt nói: “Cứ như vậy đi…”

Diệp Nhân Sênh đành phải thôi, nhưng mà

nhìn những ngón tay thon dài ngay cả nếp nhăn cũng không có của anh, cô

chỉ cảm thấy chói mắt không nói nên lời. Đường Dập nhiều lần cứu cô, gần như đã mất nửa mạng, lại không có bí ẩn gì khác, nhưng cô chỉ mới quen

Đường Dập hơn nửa tháng, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là quan hệ đồng

nghiệp, thế thì vì cái gì mà khiến anh quên cả mình như thế?

Từ trước đến nay cô không hề có hứng thú

với anh, vẫn cho rằng anh như những minh tinh khác dựa vào bộ mặt để

kiếm sống, chẳng qua là gia thế tốt có chút quan hệ, cứ cả đời mưa thuận gió hòa như vậy, không biết gì về khó khăn của mọi người, về cái xã hội tàn khốc này, anh là thú cưng của Thượng Đế, và không phải là người

cùng một thế giới với cô.

Nhưng bây giờ, Đường Dập đang ở cạnh cô,

bàn tay đầy máu của anh đang nằm trong lòng bàn tay cô, anh biết giận

biết cười, cái kia sao mà chân thật đến thế, như là thoát khỏi biết bao

khoảng cách giữa cả hai, cô đã thấy anh không còn là cái người trên màn

ảnh nữa, mà là Đường Dập, là Đường Dập đứng giữa sống chết vẫn bình tĩnh nói “tôi sẽ giữ chặt cô”…

Anh lặng lẽ nhưng dũng cảm, trông rất giống Lệnh Hồ.

Đột nhiên Diệp Nhân Sênh đỏ mặt, không

biết tại sao lại nghĩ hai người bọn họ là một. Đường Dập cứu cô, còn

mình thì vẫn đang ở nơi này lề mề có hay không, thật sự rất không tự

nhiên. Diệp Nhân Sênh không hề đo dự, nắm chặt lấy cổ áo T-shirt đã bị

Đường Dập cầm lấy, dùng một tay xé phần áo bên tay trái xuống.

“Tôi làm nhẹ thôi, nếu đau thì anh cứ nói…”

Cứ như thế, cô băng bó lại tay của Đường

Dập, không ý thức được rằng mình đã để lộ ra vòm ngực trắng như tuyết

cùng với đai áo màu đen, Đường Dập ngẩn ra, nhưng không hề di chuyển tầm mắt.

Anh ho một tiếng, phát hiện bây giờ hai người đang tựa vào nhau,nói câu cám ơn rất khách khí.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Nhân Sênh xốc lại chiế