
i lúc nãy…”
“Lệnh Hồ nhà tớ sao có thể nhu nhược giống bọn này được —— “
“Có khí phách thì đã sao? Cậu quên lần
trước có người còn cầm ghế lên muốn liều mạng với cậu sao…” Lộ Mỹ Hà lắc đầu bóp cổ tay: “Xem ra mấy tháng sau mông anh ta cũng không thể tiếp
xúc với ghế được.”
Mắt Diệp Nhân Sênh lộ ra tia nguy hiểm: “Ai bảo bọn họ xem thường mẹ tớ.”
“Nói thì nói… Nhưng có thể xem thường mẹ
cậu cũng không phải hạng tầm thường, còn dì ấy nữa, sao lại cãi um tùm
với người ta thế?”
“Hic… tớ cũng quên rồi, hình như là mẹ tớ mua giày, mới vừa mau xong chưa ra khỏi cửa hàng thì đã nhả keo, cô gái kia không chịu đổi nên liền cãi nhau, còn tìm chồng cô ta tới dọa, vì
thế mẹ liền gọi điện thoại cho tớ…”
“Thế nên cậu thật đi ‘áp’ sao…” Lộ Mỹ Hà
nghiêm túc nói: “Một trận chiến ở cửa hàng bách hóa, cậu với dì vang
danh toàn bộ cửa hàng, rốt cuộc cũng chẳng có ai dám lừa giá mẹ cậu mua
đồ.”
“Là bọn họ ra tay trước.” Diệp Nhân Sênh cầm lấy một cây tăm, cao ngạo nói: “Tớ là người văn minh.”
Ngoại trừ vụ việc gã say kia, nhưng hai
người vẫn tám chuyện rất vui vẻ. Nhưng mà vui quá hóa buồn, Diệp Nhân
Sênh hối hận khi không nghe lời mẹ Diệp mà trốn đi ăn thịt nướng ven
đường, nửa đêm tiêu chảy liên miên, ngày hôm sau rời giường sắc mặt xanh xao, hai chân đi xiên xẹo.
Nhưng hôm đó là thứ tư.
Thứ tư!!! Là cái ngày mà Hà tổng cứ nói đi nói lại rằng không được nghỉ phép.
Vì thế lúc Hà tổng phấn khích bừng bừng
mời rượu khách mời, khiến mấy cô gái trong phòng tất cả cũng phải đều
nâng cốc lên, trong đó có một chiếc cốc là có rượu ít hơn cả, đó chính
là Diệp Nhân Sênh thần sắc uể oải.
Khóe mắt Hà tổng không khỏi co giật, chỉ
muốn đi đến lay gọi tinh thần cô mau quay về, nhưng nói cũng kì quái,
huấn luyện viên nữ, là người dạy yoga và khiêu vũ không ít, có thể nuôi
cấy dáng người cùng khí chất của mỹ nữ,nhưng Mã Thành Thụ chẳng để ý đến ai, chỉ có hứng thú với Diệp Nhân Sênh, chẳng lẽ sau khi lão Mã làm đạo diễn hành động , khẩu vị cũng trở nên khác thường chăng?
Năm nay Mã Thành Thu gần năm mươi, nhưng
mới nhìn qua trông có vẻ chưa đến bốn mươi, hai mắt sáng ngời có thần,
lúc nói tràn ngập khí huyết, cơ thể cường tráng, đối lập hoàn toàn với
Hà tổng chưa già đã yếu kèm theo bụng béo phệ.
“Tiểu Diệp, cô có biết huyệt Nội Quan nằm ở đâu không?”
“Nội Quan, nằm trên cổ tay hai tấc, nằm
giữa hai gân…” Diệp Nhân Sênh uể oải, nhưng cũng phải cười gượng: “Sao
thầy Mã lại khảo sát tôi.”
Vẻ mặt Mã Thành Thụ vô cùng tán thưởng: “Tối qua thấy cô trị gã say kia, bấm huyệt rất đúng chỗ!”
Diệp Nhân Sênh nhất thời cảnh giác: “Tối qua? Thầy Mã nhìn lầm rồi…”
Mã Thành Thụ không trả lời, ánh mắt quét
từ trên người cô xuống dưới rồi lại lên trên, vừa nhìn vừa không ngừng
gật đầu, đến mức Diệp Nhân Sênh muốn đâm thủng hai mắt ông ta.
Hà tổng lại cùng ông ta làm thêm vài ly,
Mã Thành Thụ vỗ bả vai Hà tổng nói: “Không gạt anh đâu lão Hà ạ, tôi bảo anh đưa nữ nhân viên chỗ anh đến hàn huyên không phải có ý kia đâu. Mã
Thành Thụ tôi đã ở Lưu gia ban1 hơn mười năm, rốt cuộc cũng
có gia ban của riêng mình, trong giới cũng coi như có chút danh tiếng,
nhưng luôn có chút tiếc nuối, đấy là không hề có nữ đồ đệ nào…” Ông giận dữ nói: “Bây giờ, số cô gái chịu được khổ sở không nhiều lắm, hơn nữa
nghề của chúng ta, rất nhiều trang phục võ thuật thiết kế không phù hợp
với hình tượng nữ tính lắm, nếu tiếp tục như vậy thì trước sau gì cũng
là một vấn đề, tư chất của Tiểu Diệp thật sự rất khó gặp, lần này tôi
nhận mấy đơn diễn, thiếu một trợ lí nữ…”
(1Gia ban: Trong ngành điện ảnh có không ít võ sư ở đoàn phim đảm nhận chỉ
đạo võ thuật hành động, nếu có độ khó cao thì thế thân, cả nhóm diễn
viên đánh nhau, v.v….)
Diệp Nhân Sênh há miệng nửa ngày mà không khép lại, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã trông thấy Hà tổng
hào hùng vỗ bàn: “Chỉ là việc nhỏ, lão Mã, gaio tình của chúng ta, ông
nhắm trúng Tiểu Diệp chính là vận may của cô ấy! Đi theo ông, tiền đồ
triển vọng! Có phải không Tiểu Diệp!”
Mẹ nó, cô có thể nói không sao ——
“Đúng… đúng thế.” Diệp Nhân Sênh cười khan nói: “Nhưng mà tôi tuyệt không —— “
“Có thể chậm rãi mà học.” Mã Thành Thụ nói: “Lương lão Hà trả cô bao nhiêu, tôi có thể trả gấp bội!”
Từ nhóm huấn luyện viên nữ phát ra âm
thanh hâm mộ, Diệp Nhân Sênh đột nhiên ý thức được cô đã bị sếp tổng đem bán, nhưng vẫn không biết là đem bán đi đâu!
“Cái này… để tôi suy nghĩ lại đã.”
“Đương nhiên.” Mã Thành Thụ nói tiếp: “Tôi chờ đến tam giờ, đây là số
điện thoại của tôi, nghĩ kỹ rồi thì có thể gọi điện cho tôi.”
Diệp Nhân Sênh cứ nghĩ rằng gặp phải
chuyện không thục nữ thế này thì mẹ Diệp sẽ hai tay hai chân phản đối,
không ngờ rằng bà ấy lại vô cùng ủng hộ, lí do rất đơn giản: Đấy là tiền lương gấp đôi!
Ba Diệp cũng ủng hộ vô điều kiện, lí do lại càng đơn giản hơn: Nghe mẹ con nói cũng đúng!
Trong điện thoại Lộ Mỹ Hà dùng tiếng thét chói tai để ném phiếu ủng hộ: A a đây chẳng phải có thể gặp được rất
nhiều ngôi sao để xin chữ kí sao!
Diệp Nhân Sênh buồn rầu lên mạng, kỳ thật làm hướng dẫ