Polly po-cket
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.

mẫm hồi lâu, lão lấy ra một vật xinh xinh mầu cách trả giơ ra trước mặt

tui, nói:

- Lần đầu gặp mặt, chẳng có gì thưởng cho con, cầm cái này mà chơi!

Tui đón lấy cái đồ chơi, bắt chước lão, nói người nhà không nên khách khí.

Cái đồ chơi nằng nặng, mềm nhũn, mầu xanh cánh tả trông thích mắt. Tui

ngủ cùng quan lớn Tiền đã mấy năm, biết khá nhiều vật phẩm văn hóa,

không đến nỗi quê mùa quá. Tui biết đây là vật quí, nhưng không biết nó

là cái gì?

Giáp Con dẩu môi nhìn cha, có vẻ tủi thân. Lão cười cười, bảo.

Giáp Con nghe theo, cúi xuống. Lão già đeo vào cổ Giáp Con chuỗi hạt mầu sắc óng ả, xâu bằng chỉ đỏ. Tui nhận ra đó là chuỗi hạt cầu phước, bất giác bĩu môi nghĩ thầm, lão già, lão cho rằng con trai lão mới một trăm ngày tuổi chắc!

Về sau, tui đưa cái quà ra mắt của bố chồng cho cha

nuôi xem. Cha nuôi bảo đó là cái bào tay dùng khi bắn cung, làm bằng

ngọc phỉ thúy, quý hơn vàng, chỉ hoàng thân quốc thích, vương công quí

tộc mới có báu vật này. Cha nuôi tay trái mân mê núm vú tui, tay phải

nghịch nghịch cái bao tay, luôn miệng khen: “Của quí của quí của quí,

đúng là của quí!” Tui bảo, cha nuôi thích nó thì biếu cha. Cha nuôi nói: “Không dám không dám, người quân tử không chiếm đoạt tình yêu của người khác”. Tui bảo, phụ nữ như tui, yêu cái bao tay để làm gì? Cha nuôi vẫn lựa lời thoái thác, tui bảo, nếu cha không nhận thì tui xé nát nó. Cha

nuôi vội nói: “Chao ôi, nàng đừng xé, ta nhận vậy”. Cha nuôi đeo cái bao tay, giơ ngang tầm mắt ngắm nghía, quên cả công việc quan trọng là sờ

vú tui. Sau đó cha nuôi đeo vào cổ tui cái tượng Bồ tát bằng ngọc. Tui

mừng quá đỗi, ::145i1::y mới là thứ dành cho phụ nữ! Tui vuốt râu cha

nuôi, nói lời cảm ơn. Cha nuôi vật tui ra, cưỡi tui như cưỡi lên con

ngựa của cha, vừa thở vừa nói:

- Mi Nương, Mi Nương, ta phải đi tìm hiểu xem bố chồng Mi Nương là con người như thế nào?

Trong khi bố chồng tui cười nhạt đầy nham hiểm, chiếc ghế thái sư và chuổi

hạt bằng gỗ đàn hương trong tay bố chồng đột nhiên tỏa mùi thơm gắt

khiến tui đầu váng mắt hoa, ruột gan như lữa đốt. Lão không thèm quan

tâm cha tui sống hay chết, không mảy may xúc động trước tình cảm của

tui, lão run rẫy đứng lên, quẳng chuỗi hạt – vật bất li thân của lão,

mắt lão tóe lữa. Cái gì làm lão xúc động đến như thế? Cái gì làm lão lo

lắng đến như thế? Lão giơ hai bàn tay nhỏ xúi như tay loài yêu quái,

miệng rên lên hừ hừ, mắt nhìn tui không chớp, nét hung dữ trong con mắt

tan biến, lão van vỉ:

- Rửa tay… rửa tay!

Tui múc hai gáo

nước lạnh trong ang, đổ vào chậu đồng, trông thấy lão vội vội vàng vàng

ngâm tay trong nước, tui nghe thấy tiếng răng nghiến ken két trong miệng lão, không đoán được cảm giác của lão như thế nào. Tui trông thấy hai

bàn tay của lão đỏ ửng lên như than hồng, những ngón tay nuột nà co quắp như móng vuốt của con gà trống. Tui hốt hoảng khi thấy tay lão như thép nung đỏ, nước trong chậu đồng phát ra tiếng lóc bóc, sùi bọt, bốc hơi.

Kỳ quặc thật! Lần đầu tiên, tui được chứng kiến chuyện kỳ lạ như thế

này! Lão già ngâm tay trong nước lạnh chắc khoan khoái lắm, hãy nhìn

khuôn mặt lão: mắt lim dim, hít không khí vào qua kẻ răng, giữ hơi một

lúc lâu mới thở ra. Rõ ràng là cách thở của anh nghiện. Đã nghiện chưa,

đồ con lừa! Không ngờ lão có cái trò quỉ quái này, con yêu già!

Thoải mái lắm rồi, lão giơ hai tay nước rớt tong tỏng, trở lại ghế thái sư,

khác chăng là lúc này lão không nhắm mắt nữa, mà là mở mắt nhìn trân

trân hai bàn tay, nhìn những giọt nước rớt từ đầu ngón tay xuống đất.

Lão thư giản toàn thân, gân cốt chùng xuống, thỏa mãn cao độ.

Cha nuôi cũng vừa như thế trên mình tui…

Khi đó tui vẫn chưa biết lão là tên đao phủ khét tiếng. Tui cứ chăm chăm

vào số ngân phiếu giắt trong người lão. Tui dịu dàng bảo lão:

-

Cha ơi, hình như con đấm bóp hầu cha, cha thấy dễ chịu lắm. Cái mạng nhỏ nhoi của cha đẻ con không đêm nay thì sáng mai đi đức, dù sao cũng là

xui gia, cha tính cách giúp con. Cha cứ từ từ mà nghĩ, để con nấu cháo

huyết cha dùng.

Tui múc nước giếng vo gạo, cảm giác trống trải

vẫn đeo đẳng trong lòng. Tui nhìn lên mái đao miếu Thành hoàng, một đàn

chim câu mầu xám đang rủ rỉ, chúng đậu ken khít nhau, chẳng hiểu đang

bàn bạc gì đó. Ngoài đường lát đá xanh rộn lên tiếng vó ngựa: một toáng

lính Đức đi qua. Qua khe hở, tui thấy chúng đội mũ hình ống có cắm lông

chim. Tui giật mình, tim đập rộn lên, linh cảm thấy sự có mặt của bọn

Đức liên quan đến chuyện cha tui. Tiểu Giáp mài xong dao, đang sắp xếp

đồ nghề. Anh chàng cầm cây gậy bằng gỗ bạch lạp, một đầu có móc sắt, lôi một con lợn đen ra khỏi chuồng. Cái móc ở đầu gậy móc vào hàm dưới con

lợn, có kêu thảm thiết, lông gáy dựng ngược, gúm người cố trằn lại, chân sau và mông miết trên mặt đất, mắt đỏ ngầu những tia máu. Nhưng nó

không cưỡng nổi sức mạnh như thần của Giáp Con. Anh chàng chỉ cần nhún

thấp một tí, vận sức ra tay, bàn chân như bàn cuốc từng bước từng bước

lún sâu đến ba tấc, lôi con lợn ra, móng lợn cày đất thành rãnh, chẳng

khác cày ruộng. Nói lại thì chậm, lúc làm thì