Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 8.5.00/10/343 lượt.

qua giác vào

miệng Tôn Bính. Tôn Bính ú ớ, cổ họng kêu òng ọc, nước sâm qua cổ chảy

vào dạ dày.

- Thế nào, Già Triệu? – Ta đứng sau lưng lão, hỏi mỉa – Hắn có sống được đến ngày mai không?

Triệu Giáp cảnh giác xoay người lại, mắt rực sáng:

- Tiểu nhân đảm bảo.

- Già Triệu sáng tạo một kỳ tích trên đời rồi còn gì!

- Được vậy là nhờ có đại nhân ủng hộ – Triệu Giáp khiêm tốn – Tiểu nhân không dám tham công.

- Triệu Giáp, ngươi đắc ý hơi sớm đấy – Ta lạnh lùng bảo - Theo ta thì hắn không qua được đêm nay!

- Tiểu nhân đem tính mạng ra đảm bảo. Nếu đại nhân cấp cho nửa cân sâm nữa, tiểu nhân đảm bảo sống thêm ba ngày.

Ta cười lớn, cúi xuống rút con dao găm giấu trong ủng, nhằm ngực Tôn Bính

mà đâm tới, nhưng mũi dao không trúng Tôn Bính mà trúng Giáp Con. Trong

lúc cấp bách, hắn lấy thân che cho Tôn Bính. Ta rút dao, Giáp Con người

mềm nhũn, từ từ ngã ngồi dưới chân Tôn Bính. Máu của hắn nóng ran tay

ta. Triệu Giáp rú lên:

- Con tôi!…

Triệu Giáp cầm bát thuốc đập vào đầu ta, nước sâm nóng bỏng văng đầy mặt. Ta

cũng rú lên một tiếng. Tiếng kêu chưa dứt, Triệu Giáp đã như một con báo đen, cái đầu rắn như thép húc ta trúng bụng dưới, ta ngã chỗng bốn bó

trên mặt đất, hai tay vung loạn xạ. Theo đà, lão ngồi lên mình ta, hai

bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông của lão thoắt cái xiết chặt cổ ta như

những vuốt của chim ưng. Mắt ta tối sầm, muốn chống lại mà chân tay bải

hoải, bất lực như cành củi mục.

Giữa lúc ta đã nhìn thấy khhuôn mặt đau khổ của phu nhân trên Vọng Hương đài, Triệu Giáp

bỗng rời tay. Ta co gối lên, hất lão lộn một vòng rồi khó nhọc bò dậy.

Ta thấy Triệu Giáp nằm nghiêng, lưỡi dao cắm ngập lưng, cái miệng hóp

vẫn đang co giật. Ta thấy Tôn Mi Nương đứng thẫn thờ bên xác Triệu Giáp, cơ mặt giật giật sau làn da trắng bệch, mặt mũi méo xệch, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ! Aùnh trăng như nước, ánh trăng như bạc, ánh

trăng như băng, ánh trăng như sương. Ta sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy

ánh trăng nữa! Qua ánh trăng mờ ảo, hình như ta trông thấy Lưu Phác của

ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Viên Thế Khải rút hai khẩu súng vàng

ra, làm như em trai ta: trả thù!

Ta lảo đảo đứng lên, chìa tay ra:

- Mi Nương thân yêu của ta!

Nhưng nàng rú lên một tiếng, chạy xuống đài. Thân nàng nhẹ như bông tơ. Ta có nên đuổi theo nàng không? Không nên, công việc sắp kết thúc ngay bây

giờ, ta sẽ gặp lại nàng ở thế giới bên kia. Ta rút con dao trên lưng

Triệu Giáp, lấy vạt áo lau sạch máu. Ta đến trước mặt Tôn Bính, qua ánh

trăng và ánh nến – ánh trăng sáng sủa, ánh nến mù mở, ta nhìn rõ nét mặt điềm tĩnh của Tôn Bính.

Tôn Bính ơi, ta đã làm

nhiều chuyện không phải với ông, nhưng râu của ông không phải ta vặt –

Ta nói rất chân thành, rồi thuận tay đâm một nhát vào ngực ông ta. mắt

ông ta bỗng rực sáng khiến khuôn mặt rạng rỡ lạ thường, sáng hơn cả vầng trăng! Ta thấy máu chảy ra từ miệng ông, cùng với một câu ngắn gọn:

- Kịch… đến hồi kết!


Polly po-cket