Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.

à ông đã sống không uổng một kiếp người! Ta đưa mắt tìm thằng ngố nhà họ Triệu trong đám đông. Thấy rồi, hắn đang chót vót trên cây cột phía bên sân khấu, miệng gào mi-ao ~ mi-ao ma quái, tụt xuống

như gấu rồi lại leo lên thoăn thoắt như mèo. Ta đưa mắt tìm Mi Nương.

Thấy rồi, nàng tóc xõa, tay cầm gậy quật vào lưng một nha dịch. Trận

cuồng hoan này biết đến khi nào chấm dứt? Ta ngẩng đầu để đoán chừng giờ giấc, chợt trông thấy đám mây đen đang che kín mặt trời.

Khoảng trên hai chục lính Đức súng đạn đầy người, từ thư viện Thông Đức chạy

tới. Ta nhủ thầm: Chết rồi! Biết đại họa đang tới gần, ta chạy tới chặn

hai tên đầu mục cầm súng lục, định phân trần với hắn về đám người trước

mắt. Ông lính ơi! Thằng khốn, mày có xứng là một ông lính không đã? Ông

lính mắt xanh như mắt mèo, sủa một tràng mà ta không hiểu nói gì, đánh

ta một bat tai rồi gạt ta sang bên.

Bọn lính Đức

chạy lên đài Thăng Thiên, tiếng chân nặng nề, ván lát kêu ken két. Đài

dựng bằng gỗ tròn, vậy mà rung rinh chao đảo, hình như không chịu nổi

quá tải đột ngột. Ta gọi người trên đài và người dưới bãi: Dừng lại,

dừng lại! Dừng… lại! Nhưng tiếng gào của ta quá yếu, không ai thèm

nghe.

Bọn lính xếp thành đội hình dày đặc trên

Thăng Thiên đài, ngó xuống đám diễn viên Miêu Xoang phía xa. Lúc này

trên sân diễn đang có cuộc hỗn chiến: các diễn viên sắm vai mèo đang

giao chiến với đám diễn viên sắm vai lang sói. Nghĩa miêu ngồi chính

giữa sân diễn, hát đệm cho cho cuộc chiến bằng một giọng cao vút. Miêu

Xoang khác các loại hình kịch nghệ ở chỗ trong khi vũ đấu có hát đệm.

Nhiều khi lời hát đệm không ăn nhập với nội dung kịch. Vậy là khi ấy vũ

đấu trở thành múa đệm cho hát.

Này (ới a) cha ~,

này (ới a) mẹ ~ này (ới a) chồng ~. Ngón tay nhỏ ngãi ngứa cho nàng ~ ~, nhỏ thì nhỏ mà mạnh vẫn mạnh ~ ~, nhưng chết rồi ~ thương (à) thương ~

~, hai dòng lệ vấn (à) vương ~ ~

Mi-ao ~ ~ mi-ao ~ ~!

Ta nhìn bọn lính bằng ánh mắt cầu khẩn, mũi cay xè. Hỡi binh lính của nước Đức, nghe nói ở nước các người cũng có hí kịch, các người cũng có phong tục của các người. Lòng vả cũng như lòng sung, các người đừng cho rằng

đám người dưới kia đang khiêu chiến các người. Các người không nên bỏ

chung một bị đội quân Tôn Bính chống Đức với họ, tuy rằng đội quân Tôn

Bính cũng vẽ mặt, cũng hóa trang. Trước mặt các người chỉ thuần túy một

gánh hát, diễn xuất của họ có vẻ điên khùng, nhưng đó là truyền thống

Miêu Xoang. Họ tuân theo một tập quán lâu đời của Miêu Xoang: diễn cho

người chết xem, vì người chết mà diễn; diễn để đưa người chết lên trời!

Vì tử biệt sinh li mà diễn, để người chết thanh thản chia tay với cuộc

đời. Họ diễn cho Tôn Bính xem. Tôn Bính là người thừa kế và phát triển

Miêu Xoang rạng rỡ như ngày nay. Họ diễn cho Tôn Bính xem là để nâng

chén rượu nồng lên bậc đại sư trong nghề nấu rược lúc lâm chung, vừa hợp nhân tình, vừa xuôi đạo lý. Hỡi các binh sĩ người Đức, các người hạ

súng xuống, hạ xuống đi, ta xin các người, ta van các người! Các người

nên thấu tình đạt lý, đừng tàn sát con dân của ta nữa! Vùng Đông Bắc Cao Mật đã máu chảy thành sông, trấn Mã Tang đã hoang tàn đổ nát. Các người cũng do cha mẹ sinh ra, cũng có một trái tim trong lồng ngực, chẳng lẽ

quả tim của các người đúc bằng sắt? Chẳng lẽ người Trung Quốc ta vô hồn

như chó lộn trong con mắt các người? Bàn tay các người nhuốm máu người

Trung Quốc, chẳng lẽ các người gặp ác mộng về đêm?

- Bỏ súng xuống! – Ta vừa chạy lên đài vừa quát – Không được nổ súng!

Tiếng quát của ta hình như lại là lệnh nổ súng của lính Đức. Một loạt mười

mấy tiếng nổ xé rách bầu trời, khói súng chui ra khỏi nòng như những con rắn bạc, vừa bay lên vừa tan ra, mùi thuốc súng xộc vào mũi khiến ta có cảm giác buồn vui lẫn lộn. Vì sao mà buồn, ta cũng chẳng rõ; vì sao mà

vui, ta cũng chẳng rõ. Nước mắt nóng hổi chảy tràn mi, nước mắt khiến ta nhìn cái gì cũng nhoè đi. Qua màn nước mắt, ta thấy sau khi ra khỏi

nòng, mười mấy viên đạn đỏ lừ bay thành một đoàn. Chúng bay rất chậm,

hình như do dự chưa quyết, hình như không nhẫn tâm, hình như bất đắc dĩ, hình như định rẽ sang lối khác, hình như định vọt lên trời, hình như

định chui xuống đất, hình như định dừng lại không tiến lên nữa, hình như cố ý trùng trình kéo dài thời gian, hình như có ý đợi những người trên

sân diễn nấp xong xuôi mới xông tới, hình như những viên đạn sau khi ra

khỏi nòng được buộc sợi dây điều khiển. Oâi những viên đạn lương thiện,

những viên đạn tốt bụng, những viên đạn dịu dàng, những viên đạn trắc ẩn ăn chay niệm Phật, các ngươi bay chầm chậm một tí, để con dân ta ẩn nấp xong xuôi rồi hãy tới, đừng để máu của họ bôi bẩn các ngươi, hỡi những

viên đạn tinh khiết! Nhưng đám con dân đần độn của ta trên sân diễn

không những không nằm xuống tránh đãn, mà lại ưỡn ngực hứng luồng đạn

bay tới. Những viên đạn đỏ lừ, nóng bỏng chui vào thân thể họ, người bật ngửa hai tay khua khua, người giang tay như định vin cành hái lá, người ôm bụng lăn quay, máu trào ra từ những kẽ ngón tay. Nghĩa miêu ở giữa

sân khấu ngã ngử


Lamborghini Huracán LP 610-4 t