The Soda Pop
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323535

Bình chọn: 8.00/10/353 lượt.

n tầng

mây. Lời Miêu Xoang dài lê thê, nhưng tiết tấu phân minh, trải dài như

thủy ba sóng gợn, có lắng có dừng, nhất cử nhất động của ta đều trong

nhịp của nó.

Quan Cao Mật ra khỏi huyện đường ~ ~ mối sầu vấn vương ~ ~ Mi-ao mi-ao. Lạnh lẽo trăng thu, trống cầm canh ~ ~

Ánh trăng dõi trên người ta, dõi vào trái tim ta. Trăng ơi, trăng sáng quá! Trong đời ta chưa bao giờ thấy trăng sáng như thế này! Ta không bao giờ thấy trăng sáng như thế này nữa! Ta nhìn theo ánh trăng, lập tức trông

thấy phu nhân nằm trên giường, mặt trắng như tờ giấy. Phu nhân ăn mặc

chỉnh tề, di thư để bên cạnh viết: “Hoàng đô vây hãm, đất nước bại vong. Dị tộc ngoại xâm, chia năm xẻ bảy. Đời đời ơn vua, như trời như biển,

không dám tùy tiện, sống kiếp ngựa trâu. Trung thần chết theo nước, liệt phụ chết theo chồng, thiên thu vạn đại, để lại tiếng thơm. Thiếp xin đi trước, mong chàng đi cùng. Ô hô ai tai!”

Phu nhân

hiểu thông đại nghĩa, phục độc quyên sinh vì đất nước, nêu tấm gương

trung liệt cho ta. Ý ta đã quyết không tham sống. Nhưng việc chưa xong,

chết không nhắm mắt ! Phu nhân rán đợi ta ở Vọng hương đài. Việc xong

xuôi, ta cùng đi gặp tiên hoàng.

Pháp trường im

ắng. Aùnh trăng bạc lặng lẽ chảy tràn mặt đất. Bầu trời loang loáng bóng chim cú mèo và dơi quạ. Bên rìa pháp trường, lấp lánh ánh mắt đàn chó

hoang. Bọn cường đạo ăn sống nuốt tươi kia, chẳng lẽ các người rình ăn

xác chết? Không có ai thu nhặt thi thể con dân của ta, họ phơi xác dưới

trăng, đợi ngày mai giãi nắng. Viên Thế Khải và Caclôt đang rượu chè

hưởng lạc, trong nhà bếp xoong chảo rộn ràng. Chẳng lẽ các người không

sợ ta giết quách Tôn Bính hay sao? Các người nên biết rằng, nếu ta muốn

sống thì Tôn Bính không chết! Nhưng bọn ngươi không bết rằng, ta đã

không muốn sống nữa. Ta cùng phu nhân chết theo nhà Đại Thanh, thì tính

mạng của Tôn Bính cũng kết thúc. Ta muốn lễ thông xe của các người với

một xác chết, để xe lửa của các người lăn bánh trên xác người Trung

Quốc!

Ta loạng choạng bước lên đài Thăng Thiên. Đây là đài lên trời của Tôn Bính, đài lên trời của Triệu Giáp, cũng là đài

lên trời của Tiền Đinh! Trên đài, một đèn lồng treo cao, đó là đèn hiệu

của huyện Cao Mật. Ta còn trông thấy mấy chục sai nha mặt mũi phờ phạc

đứng trên đài, hai tay cầm côn thủy hỏa, im như bụt mọc. Phía dưới đèn

lồng, có một bếp nhỏ đun bằng củi, trên lò đặt ấm sắc thuốc, hơi nước

ngùn ngụt bay lên, tỏa mùi thơm đắng của nhân sâm. Triệu Giáp ngồi bó

gối bên lò, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt choắt của lão. Cằm lão tì

lên đầu gối. Lão nhìn không chớp ngọn lửa mảnh mai trong lò y như một

đứa trẻ đang mơ mộng. Sau lưng lão là Giáp Con ngồi tựa thân cột, hai

chân duỗi thẳng kẹp một túi thịt cừu vụn. Hắn kẹp thịt vào giữa bánh

tráng, không nhìn ai, ăn nhồm nhoàm. Tôn Mi Nương đứng tựa cột phía đối

xứng với Giáp Con. Nàng ngoẹo đầu sang bên, tóc rối bù phủ gần kín mặt

như một xác chết, tóc rối bù phủ gần kín mặt như một xác chết, còn đâu

vẻ phong tình? Qua lớp vải xô mỏng, ta nhìn thấy lờ mờ nét mặt Tôn Bính. Hơi thở nhỏ nhẹ cho ta biết ông vẫn sống. Mùi xú uế tỏa ra trên người

ông dẫn dụ từng đàn chim cú mèo. Chúng bay lượn trên cao không một tiếng động, chốc chốc lại kêu lên một tiếng lảnh lót. Tôn Bính ơi, ông chết

được rồi! Mi-ao ~ mi-ao ~. Giọng Miêu Xoang đầy cảm khái và ý nghĩa thì

phức tạp của các người, giờ lại từ miệng ta cất lên. Mi-ao ~ mi-ao ~,

Tôn Bính ơi, chỉ trách ta u mê quá, đắn đo nhân nghĩa, lòng dạ phân vân, không nhận ra quỉ kế của bọn chúng, biến ông thành con mồi để tiêu diệt mấy chục nhân mạng của vùng Đông Bắc Cao Mật, đoạn tuyệt hạt giống Miêu Xoang! Mi-ao ~ mi-ao ~.

Ta lay tỉnh mấy tên sai

nha đang ngủ gật, bảo chúng về nhà nghỉ, công việc ở đây bản quan sẽ sắp xếp. Các sai nha như cất được gánh nặng, chỉ sợ ta đổi ý, hối hả rê côn chạy xuống đài, mất hút dưới ánh trăng.

Ta đến đây mà chúng không hề phản ứng, coi ta như một bóng đen, như một tòng phạm. Ta đang tính xem đâm đứa nào trước, thì Triệu Giáp cầm quai ấm rót sâm

ra bát, nghiêm nghị bảo Giáp Con:

- Aên no chưa con? Chưa no thì lát nữa ăn tiếp. Giờ giúp cha đổ sâm cho ông ta.

Giáp Con ngoan ngoãn đứng dậy. Qua những biến cố ban ngày, tính hiếu động

của hắn giảm đi nhiều. Hắn nhệch miệng cười với ta, rồi đi đến bên lều

vén tấm rèm vải xô, để lộ thân hình Tôn Bính giờ đã ngót đi nhiều. Ta

thấy mặt ông ta nhỏ lại, mắt to ra, xương sườn hai bên hiện rõ sau lần

da. Những thay đổi này khiến ta nhớ hồi ở quê trẻ con chơi ác, trói con

ếch vào thân cây cho chết khô.

Từ lúc Giáp Con vèn rèm trở đi, đầu Tôn Bính quay đảo liên tục, tiếng nói đứt đoạn thoát ra từ lỗ miệng đen ngòm:

- Hừ hừ,… cho tui chết… cho tui chết… !

Ta bàng hoàng, cảm thấy kế hoạch của ta càng có cơ sở thực hiện. Cuối cùng thì Tôn Bính muốn chết! Ông đã ý thức được rằng, không chết trước lễ

thông xe là dở. Ta đâm chết ông là thuận theo ý của ông.

Giáp Con đút vào miệng Tôn Bính một đầu cái giác bằng sừng bò vốn dùng để đổ thuốc cho gia súc, để Triệu Giáp múc từng thìa nước sâm