
- Mong quan lớn tha tội, dân phụ tội đáng chết! Vừa nãy con mèo ăn vụng con cá, dân
phụ quẳng nó trúng kiệu ông lớn, xin ông lớn tha lỗi.
Ta chìa bàn tay ra, nói chị Hai đứng lên, không biết thì không bắt tội, ta không chấp nhặt chuyện vừa rồi. Ta vào quán chị Hai là muốn uống rượu
ăn thịt chó, chị Hai hãy dẫn bọn ta vào trong.
Mi Nương đứng lên vái một vái:
- Đa tạ ông lớn rộng lượng! Sáng nay có con chim khách kêu rất sớm, không ngờ lại ứng vào quan lớn. Xin mời quan lớn vào trong, các vị công sai
cũng vào cả đi!
Mi Nương chạy ra giữa đường nhặt con cá rồi không thèm nhìn, quăng một phát rớt ngay trước mặt con mèo ăn vụng, nói:
- Con mèo ăn vụng kia, ta thưởng cho mi, vì mi mà đại quí nhân đến nhà.
Mi Nương thoăn thoắt châm đèn thắp nến, lau chùi bàn ghế sạch bong. Nàng
rót một bầu rượu ngon, một đĩa to thịt chó đặt lên bàn. Dưới ánh đèn
người đẹp càng thêm đẹp, sóng xuân lai láng trong lòng ta. Bọn nha dịch
mắt la mày lét, có ý nhắc ta đừng quên đạo đức. Ta cố kìm lòng nọ dạ kia lên kiệu về huyện nha, nhưng hình ảnh Mi Nương đã khắc trong lòng ta…
Tiếng trống phách, tiếng miêu hồ và tiếng ca như đàn chim trắng bay khỏi pháp trường, lúc đầu chỉ có dăm bà người len lén đi vào, sau đó từng nhóm
nhỏ mạnh dạn đến trước sân diễn, hình như họ quên vừa xảy ra ở đây cuộc
hành hình tàn khốc nhất trong thiên hạ, quên rằng người bị cọc đàn hương xiên qua thị chúng trên Thăng Thiên đài. Trên kia đang diễn một thiên
diễm tình, một khách trọ là chàng lính trêu ghẹo cô gái xinh đẹp con chủ quán. Xem tới đây, ta như bớt được gánh nặng, vì những ca từ về Tôn
Bính đã hát xong, Viên đại nhân có đến xem cũng không ngại.
Ông lính, xin hỏi ông uống gì?
Uống Nữ Nhi Hồng mới cất.
Nhà thiếp không có Nữ Nhi Hồng.
Chị Hai trên người thơm như mít.
Ông lính, xin hỏi ông ăn gì?
Aên thịt chim phượng hoàng.
Nhà thiếp không có thịt chim phượng.
Chị Hai chính là chim phượng hoàng.
Cô gái bán quán mĩ miều đưa mắt tống tình trên sân diễn, khiến người xem
rạo rực. Những câu hát đối đáp giữa cô và ông lính cứ như thoát y vũ,
cởi dần từng chiếc quần áo ra. Đây là màn đệm của kịch Miêu Xoang, rất
phong tình, rất tự nhiên thoải mái, thanh niên nam nữ đều ưa thích. Ta
sang tuổi trung niên, tóc mai đã điểm bạc, chẳng lẽ không thích phong
tình nữa sao? Xem màn đệm phong tình, ta nhớ lại những gì Mi Nương đã
cùng ta ở Tây Hoa sảnh huyện nha:
Mi Nương, Mi Nương, nàng cho ta những phút mê hồn… Nàng lõa lồ ngọc thể,
đầu đội tấm da mèo nhỏ, lăn đi lăn lại trên giường ta, lăn tới lăn lui
trên người ta. Nàng vuốt một cái, khuôn mặt lập tức biến thành mặt mèo
xinh xinh, hiếu động. Qua cơ thể nàng, ta nhận ra rằng, trên đời này
không động vật nào mềm mại bằng giống mèo… Lưỡi hồng hồng liếm khắp
người ta, cho ta lên tiên cho ta chết ngột… Ta chỉ muốn ngậm nàng trong
miệng…
Nghĩa miêu mặc áo miêu rộng thùng thình,
trong tiếng thanh la tiếng trống, chạy ra sân khấu như một trận cuồng
phong, thổi dạt màn đêm phong tình về phía sau. Anh ta nhón chân lượn
mấy vòng rất đẹp, rồi ngồi xệp giữa sân diễn, cất giọng tự bạch:
Mỗ đây Miêu chủ Tôn Bính, thuở thiếu thời đã học Miêu Xoang, cùng gánh hát đi khắp bốn phương. Mỗ hát đại hí bốn mươi tám xuất, sắm đủ các vai
khanh tướng đế vương. Vào tuổi trung niên, mỗ chót nói ngông, đắc tội
quan huyện Cao Mật. Quan huyện cải trang đạo tặc, vặt râu mỗ một sợi
không còn, hủy luôn cả duyên nợ với Miêu Xoang! Mỗ bàn giao gánh hát cho người khác, trở lại quê nhà mở quán bán trà. Vợ mỗ Đào Hồng cá lặn chim sa tính tình hiền thục, sinh hạ hai con như vàng như ngọc. Đáng giận
thay, bọn Tây xâm nhập Trung Hoa, làm đường sắt phá tan phong thủy. Càng căm bọn Hán gian cáo mượn oai hùm, gây tai họa gieo họa cho dân làng.
Vợ mỗ bị giặc bờm xơm trên chợ, tai ương từ đó chụp lên đầu. Mỗ đau đau
đau từng khúc ruột, mỗ hận hận hận vỡ tim gan..
Nghĩa miêu giọng ca bi thảm, cung bậc cao vút, mênh mông như sóng tràn bờ.
Phía sau, đám diễn viên miêu, tay cầm binh khí, đằng đằng sát khí. Phía
dưới, đám đông bắt đầu kích động, tiếng dậm chân vang dội pháp trường.
Pháp trường chấn động, cát bụi bay tung! Ta cảm thấy mỗi lúc càng thêm
lo lắng, điềm bất thường đã đến sau lưng. Lời cảnh báo bên tai văng
vẳng, ta rùng mình lưng áo ướt đầm. Ta bất lực trước đám người tẩu hỏa
nhập ma, vì một tay không kìm nổi ngựa phi nước đại, một gáo nước không
thể dập tắt đám cháy ngất trời. Sự tình đã đến nước này, đành phó mặc
cho trời đất.
Ta lùi về trước lều, bình tĩnh quan
sát. Trên đài Thăng Thiên, Triệu Giáp lặng lẽ đứng gác bên lồng, tay cầm cọc đàn hương. Tiếng ồn phía dưới át hẳn tiếng rên của Tôn Bính, nhưng
ta khẳng định ông ta vẫn sống, tinh thần ông ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chuyện kể rằng, một người Cao Mật đi làm ăn xa, lúc lâm chung, bên
ngoài có người hát Miêu Xoang. Thế là người bệnh nhổm dậy, mắt sáng rực. Tôn Bính, ông chịu cực hình, sống không bằng chết, nhưng hôm nay ông
trông thấy mọi người vì ông mà biểu diễn, ông nghe thấy mọi người vì ông mà ca hát, vậy l