
Giáp phải không?
Bố chồng tui đang ngủ say.
- Bố tui cao tuổi, tai nghễnh ngãng – Giáp Con nói – Các ông nói to lên!
Tên công sai cao giọng hỏi:
- Triệu Giáp, phụng mệnh quan lớn Tiền, mời ông lên huyện với chúng tôi!
Bố chồng tui vẫn ngữa mặt, dài giọng nói:
- Về bảo quan lớn Tiền các ông, nói rằng Triệu Giáp chân yếu tay mềm, không thể thực hiện lệnh của ông lớn!
Hai tên công sai lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa, một tên bất cười khùng khục, nét mặt đầy mỉa mai:
- Hay là để quan lớn Tiền đem kiệu đón ông lên huyện!
Bố chồng tui nói:
- Tốt nhất là như vậy!
- Được lắm! Oâng cứ đợi đấy, quan lớn Tiền sẽ cho kiệu đến khiên ông đi!
Hai tên công sai vừa cười vừa bước ra khỏi nhà. Ra đến sân chúng tui cười càng to hơn. Giáp Con theo chúng ra sân, vênh váo:
- Ai cũng sợ các ông, cha tui thì không!
Hai tên công sai nhìn Giáp Con, lại cười một hồi nữa rồi khệnh khạng ra về, miệng vẫn cười. Tiếng cười của chúng từ ngoài phố lọt vào tai tui. Tui
hiểu vì sao chúng cười, bố chồng tui cũng hiểu vì sao chúng cười!
Giáp Con đi vào buồng, ấm ức:
- Sao chúng lại cười hở cha? Chúng uống phải nước đái bà điên hở cha? Con nghe Hoàng Trọc nói, uống phải nước đái bà điên thì cười suốt! Chắc
chắn chúng đã uống phải nước đái bà điên rồi! Hẳn thế rồi! Nhưng mà
chúng uống phải nước đái bà điên nào nhỉ?
Bố chồng tui rõ ràng là nói với tui chứ không phải với Giáp Con:
- Con ơi, con người ta không nên đánh giá mình quá thấp! Đây là chân lý
đến tận cuối đời cha mới nhận ra. Tri huyệ Cao Mật dù xuất thân con nhà
võ, cũng chẳng qua chỉ là một tên quan ngũ phẩm, đội mũ chóp thủy tinh!
Và cho dù vợ lão là cháu ngoại Tăng Quốc Phiên thì “Phượng hoàng thất
thế thua xa đàn gà”! bố mày đây chưa khi nào làm quan, nhưng đã chém
rụng hàng soạt loại đầu đội mũ chóp đỏ! Còn như thủ cấp của bọn danh môn quí tộc rụng dưới lưỡi dao bố mày thì phải chất đầy hai sọt!
Tiểu Giápnhe răng há miệng, không biết anh chàng có hiểu được ý tứ trong câu nói của ông bố, còn tui thì hiểu hết. Mấy năm thân cận với ông Tiền,
tui học hỏi được nhiều điều, hiểu biết thêm nhiều. Nghe bố chồng nói
vậy, tui toát mồ hôi, khắp người nổi da gà. Mặt tui không còn sắc máu.
Nửa năm trở lại đây, những lời đồn thổi về bố tui rất nhiếu, tất nhiên
là tới tai tui. Tui đánh bạo hỏi:
- Thưa cha, cha làm nghề đó thật à?
Bố chồng giương cặp mắt diều nhìn đóng đinh vào tui, nhấn từng tiếng, in
hệt thả rơi những viên bi sắt: “Nghề… nào… cũng… có… trạng… nguyên…!”
Biếi ai nói câu đó không?
Đây là câu cửa miệng, ai cũng biết.
- Không – Lão nói – Có một người nói với ta câu ấy! Có biết ai không?
Tui đành lắc đầu.
Bố chồng rời khỏi ghế thái sư, hai tay nâng chuỗi hạt – mùi thơm gắt của
gỗ đàn hương lại toả khắp gian phòng. Khuôn mặt quắt của lão như dát
vàng, lão thốt lên với một thái độ vừa kênh kiệu vừa thành kính, vừa
mang vẻ hàm ơn:
- Từ Hi Hoàng Thái Hậu!
Hôm tết thanh minh trời mưa phùn, những đám mây chì rối như bông gòn, lười nhác chuyển
động giữa trời và đất. Sáng tinh mơ, tui len lỏi trong đám gái trai ăn
mặc diêm dúa, ra khỏi cửa Nam. Hôm đó, tui cầm chiếc dù giấy vẽ tích Hứa Tiên du ngoạn trên hồ gặp bạch xà, chiếc cặp con bướm khuôn gọn mái tóc đen mượt. Tôi thoa nhẹ một lớp phấn trắng lên mặt, phấn hồng lên hai gò má, chấm một nốt ruồi duyên giữa hai lông mày, môi tô thắm mầu hoa anh
đào. Tui mặc chiếc áo cánh mầu hồng bằng vải ngoại, chiếc quần mầu hồ
thuỷ cũng bằng vải ngoại. Người ngoại quốc rất xấu, nhưng vải ngoại thì
rất đẹp. Tui đi đôi giầy bằng đoạn xanh thêu cặp uyên ương đang bơi giữa đầm sen. Chẳng phải các người chê chân tui to đấy sao? Tui đi đôi giầy
loại đó đề các người ngắm chân tui to hay nhỏ. Tui ngắm mình trong chiếc gương tráng thuỷ ngân. Trong gương là một mỹ nhân, người đẹp ngời ngợi. Tui cũng mê tui, cứ gì cánh đàn ông. Tui xót xa trong lòng vì chuyện
cha đẻ, nhưng cha nuôi đã nói, rằng trong lòng càng đau thì ngoài mặt
thì càng phải tươi, không nên đưa cái bộ mặt ủ dột cho người ta nhìn
ngắm. Được thôi được thôi, cứ ngắm cứ ngắm, hôm nay bà phải so tài cao
thấp với đám phụ nữ trong thành Cao Mật, nào là tiểu thư nhà ông Cử, nào thiên kim tiểu thư phủ Hàn Lâm, tất tật điều không bén gót tui. Cái yếu của tui là hai bàn chân to, chỉ trách mẹ tui mất sớm không kịp bó chân
cho tui, tui rất buồn khi nhắc tới chuyện này. Nhưng cha nuôi của tui
lại rất thích bàn chân to, tức là bàn chân bình thường, chân bình thường thì cái thú mới trọn vẹn. Khi ở trên người tui, ông rất thích tui dùng
gót chân gõ lên cặp mông của ông. Khi tui gõ, ông kêu toáng lên: “Vàng
bạc là chân to, rủi ro là chân bé!…”
Khi đó, mặc dù cha tui đã
lập thần đàn ở vùng đông bắc Cao Mật, chuẩn bị một phen sống mái với bọn Đức; mặc dù cha tui rất phiền lòng về chuyện của cha đẻ tui, hai mươi
bảy nhân mạng khiến ông rầu rĩ, nhưng trong thành vẫn còn là cảnh tượng
thanh bình. Aùn mạng cẩy ra ở vùng Đông Bắc, nhưng hầu như không liên
quan tới trăm họ trong thành. Quan lớn Tiền cha nuôi tui sai người trồng năm cây cột bằng gỗ sam ở phía dưới ngo